Ngày Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Yunnan Trung Quốc
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!
Tôi nhớ mình từng đọc được ở đâu đó rằng, một trong những điều “must do” ở Lijiang chính là lên Wangu Lou (Vạn Cổ Lâu) nghe tiếng chim hót và các cụ già kể chuyện. Hôm nay, chúng tôi đã tìm được đến đây, chỉ còn cách những bậc thang này thôi.
Wangu Lou
Có tiếng chim hót
Tiếc là chẳng nghe được cụ già nào kể chuyện cả, chỉ gặp vị sư già hiền từ mỉm cười với chúng tôi rồi tiếp tục thiền giữa hoàng hôn cuối ngày (chẳng như ông sư dỏm online laptop suốt ngày ở Ngũ Phụng Lâu). Chúng tôi dường như là những vị khách duy nhất của Wangu Lou, mọi thứ đều yên ắng, các cửa sổ của tầng trên cùng đã khép, tự tay chúng tôi lại mở ra đón lấy những cơn gió lạnh ào ạt ùa vào.
Rồi cái nắng chợt bừng lên
Cảnh hoàng hôn mà chúng tôi mong đợi là đây
Hiện đại và cổ kính nhìn từ xa
Gần hơn
Tôi không biết Wangu Lou này có giờ đóng cửa cho khách tham quan hay không, một lúc sau có người lên, tôi thấy bảng tên nên đoán cậu này trông coi ở đây. Và có lẽ đến giờ phải khép hết cửa, tôi thấy cậu ta rất kiên nhẫn khi chờ cho chúng tôi chụp đã đời với nụ cười hiếu khách. Đáp lại điều đó, chúng tôi cũng tự giác đóng lại cửa sổ giúp cậu ta (ban đầu do chúng tôi mở chứ ai).
New town đây!
Old town dưới nắng vàng
Chúng đã ở đây bao lâu?
Chúng tôi đi xuống thì đèn tắt dần dần hết, đúng là họ hạn chế giờ tham quan. Bước xuống gặp vị sư lúc nãy, vẫn là gương mặt ấy, nụ cười hiền từ ấy, ấm áp thay. Đèn cao áp bỗng bật sáng hướng về Wangu Lou, làm cho nó nổi bật một ánh vàng rất lộng lẫy. Giờ tôi mới để ý khoảnh sân phía trước này có vẽ hình bát quái, đạo giáo có liên quan gì ở đây không nhỉ?
Những bậc thang của Wangu Lou
Lên đèn nào!
Wangu Lou có 5 tầng, cao khoảng 33m, sau đó về hostel tôi có nghe bạn TQ kể rằng ở tầng trên cùng có hết thảy 13 "angles" tượng trưng cho 13 đỉnh của Ngọc Long Tuyết Sơn. Tôi không thấy nên không biết có đúng không, ai đi thì kiểm chứng lại nhé! bằng cách nào ư? Leo lên!
Wangu Lou khoác ánh sáng vàng rực
Lúc bước xuống tôi thấy cậu thanh niên trên Wangu Lou lúc nãy cũng đi xuống mất, tôi tự hỏi thế vị sư kia ban đêm ở đây một mình tụng kinh ah? Tôi không thấy thêm bất kỳ ai ở đó nữa cả!
Tôi thích lối đi này ghê, ánh đèn và những bậc thang, chỗ này buổi tối xúm nhau kể chuyện ma vui lắm!
Giờ đi về phía kia thôi, ngắm Lijiang từ trên cao lúc lên đèn xem hấp dẫn thế nào nhé!
Trấn Dayan lúc bắt đầu lên đèn thế này đây
Trên cao gió thổi lạnh lắm, chỉ có vài du khách chụp choẹt ở đây, tôi không rành kỹ thuật chụp hình nên không rõ giữa trời đêm này họ bắn flash từ độ cao này chụp xuống sẽ thấy cái gì nữa, mà bắn liên tục ấy chứ, ai mà ở dưới đó nhìn lên tưởng trên này múa đèn không chừng! Về lục ảnh thấy hư nhiều quá, toàn bị ánh flash đó làm nhòe ảo mất. Nhưng cũng còn may còn vài tấm xem được.
Khoảng 8h hơn thì cái quán nhỏ trên đây bắt đầu đóng cửa, tôi thấy mọi người bắt đầu rời khỏi đây, chúng tôi cũng mau mau chuồn khỏi, trở về với trấn dayan dưới chân núi. Những "con ma trơi" hình như cũng đang đi theo.
Lúc leo xuống thì tôi ngửi được mùi thức ăn (đói là thính lắm haha!), lại gần thấy họ đang chiên cơm. Mấy ngày nay không có được hạt cơm nào, quay sang nhìn bà chị, bả im re nhưng mắt long lanh, rồi vậy là hiểu. Tôi vào vào xí xa xí xồ hầm bà lằng thì cuối cùng cũng được phục vụ dĩa cơm chiên trứng với cà chua, ăn ngon đáo để, 10 tệ/dĩa.
Sau này đi ăn rong thì mới biết thế là đắt, ở hostel bạn hoàn toàn có thể nấu cơm hoặc mua cơm đã nấu với giá khoảng 2- 3 tệ (bữa ở hostel Lijiang, chị Ying Zhuen còn “gift” chúng tôi tô cơm nóng đầy ụ free nữa mà lúc đó chúng tôi sắp dạo phố nên từ chối), mua thêm quả trứng, cà chua nữa, xào nấu lên thì chỉ khoảng 5, 6 tệ là cùng! Ai đi kiểu kháng chiến trường kỳ thì nên chăm nấu ăn để tiết kiệm nhé.
Tôi vốn rất kén ăn nên khi đi có mang theo 1 túi thịt chà bông (miền Bắc hình như gọi là ruốc), rất hiệu quả cho những ai kén ăn nhưng vẫn muốn đảm bảo khẩu phần thịt nhé! Bà chị tôi thì mang theo một số đồ hộp nữa, sữa tươi thì đầy luôn, nhưng không thấy hải quan kiểm tra hay bắt bỏ lại gì cả (dù trước đó nghe nhiều thông tin là sữa tươi và đồ hộp bị giữ lại), chắc chúng tôi may mắn.
Trấn Dayan vẫn như đêm đầu tiên, ánh đèn sáng rực, chúng tôi ngồi lại ở phố Sifang cho xuống bụng vì lỡ ăn quá nhiều keke. Mà chính xác hơn là ngồi “nghe cọp” nhạc live từ quán bar nhỏ kia, rất trầm ấm, không hề có âm thanh điện tử, chỉ toàn chất mộc của acoustic thôi. Cạnh tôi, một bà mẹ trẻ cùng đứa con hát nghêu ngao trông hạnh phúc quá, bỗng nhiên nhớ nhà một tẹo, ước gì ba mẹ có thể cùng tôi nghe thấy những điều bình yên thế này.
Sau đó chị em tôi đi dạo quanh Dayan đến tận nửa đêm tối mịt mới về, tìm lại những góc đường đang trở nên quen thuộc, có chút cảm giác gì đó lạ lắm dấy lên trong lòng. Tôi thì vẫn chưa nhớ rõ đường về hostel, chỉ có bà chị là rẽ đúng con đường, ngõ hẻm, thế là một đêm nữa lại sắp trôi qua...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét