Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

(1) Quan gia: Con dâu tương lai tặng quà bố mẹ chồng

Ngày Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết (1) Quan gia: Con dâu tương lai tặng quà bố mẹ chồng
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!


Trung Quốc:
Con dâu tương lai tặng quà bố mẹ chồng
Tiểu thuyết "Quan gia" dài hơn 4,2 vạn trang viết về tranh chấp quyền lực và phát triển xã hội Trung Quốc. Để tăng sức mạnh của các gia tộc, rất nhiều cuộc hôn nhân chính trị đã được tổ chức, theo đó con cháu được gia tộc chỉ đạo kết hôn với con cháu của gia tộc khác. Vân Vũ Thường, con gái của Vân Hán Dân, cán bộ cao cấp cấp Bộ trưởng, đã làm lễ ăn hỏi với Hạ Cạnh Cường, cháu đời thứ ba kiệt xuất của gia tộc lừng danh họ Hạ.
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường - cặp thanh mai trúc mã,
Kim Đồng Ngọc Nữ trong Quan gia
Tuy nhiên, vì tình cách hoàn toàn trái ngược nhau, Vân Vũ Thường kiên trì kéo dài ngày thành hôn tới 5 năm, trong quá trình đó ngày càng thân thiết với Lưu Vĩ Hồng, cháu đời thứ ba kiệt xuất của gia tộc lừng danh họ Lưu (con trai Lưu Thành Gia, Quân đoàn trưởng Quân đoàn chủ lực), và cuối cùng đi tới hủy hôn ước, kết thân và quyết định làm dâu họ Lưu. Việc con gái họ Vân hủy hôn ước với họ Hạ, quay sang họ Lưu đã đẩy ba gia tộc Hạ, Lưu và Vân vào cuộc chiến ngấm ngầm nhưng khốc liệt. Dưới đây là các chương viết về con dâu tương lai họ Vân ngày Tết đến tặng quà bố mẹ chồng tương lai họ Lưu và con rể tương lai họ Lưu ngày Tết đến tặng quà bố mẹ vợ tương lai họ Vân.

Trong truyện, gia đình Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng trước đây sống gần nhà nhau, cùng trong khuôn viên khu vực dành riêng cho các lãnh tụ Trung Quốc. Vân Vũ Thường lớn hơn Lưu Vĩ Hồng 2 tuổi, coi như là chị, thường dắt Vĩ Hồng và em gái Vĩ Hồng đi chơi, mua quà..., nên dù yêu nhau vẫn gọi nhau là chị - em; chỉ sau khi kết hôn mới chuyển sang xưng hô anh - em.

Lưu ý tiền Trung Quốc trong những năm 1990-1991 rất có giá trị; tiền lương hàng tháng của cán bộ Trung Quốc chỉ khoảng 80-100 tệ; 50.000 tệ trở lên đã có thể mua được nhà ở nông thôn; 200.000 tệ đã có thể mua được nhà ở thành phố lớn. Những quà của dâu rể tương lai tặng bố mẹ đều rất giá trị và hết sức đặc biệt: Hồ phù, cổ thư, kê huyết thạch đại hồng bào, vòng đeo tay bạch kim... để thấy văn hóa của tầng lớp quý tộc Trung Hoa hiện đại thế nào.

Trong đoạn dưới đây, những quà tặng của con dâu, con rể cho các đấng sinh thành cỡ hàng trăm nghìn tệ là rất lớn. Những đoạn đóng mở ngoặc trong truyện là tôi, LTM, viết thêm để giải thích.

Cảnh bên trong Trung Nam Hải, nơi ở của các lãnh đạo cao nhất Trung Quốc.
Trong bài các ảnh đều là cảnh trong Trung Nam Hải, nguồn: google earth.
CHƯƠNG 410: HỔ PHÙ!
ùng một tháng giêng, căn hộ cao cấp của văn phòng tập đoàn quân ở Bắc Kinh, sáng sớm đã bày ra một bàn tiệc phong phú
Nói phong phú, là bởi vì thức ăn rất tinh tế, số lượng cũng không nhiều, bốn món một canh, phần cơm cán bộ công tác tiêu chuẩn, nhưng mỗi một món đều chia làm hai phần, trên thực tế là tám món một canh
Mùng một tết, dựa theo tập tục Bắc Kinh là phải ăn sủi cảo. Cho nên phía trước mỗi người còn có một chén sủi cảo nhỏ. Nhà chỉ có bốn người, lại có năm bộ bát đũa, rất hiển nhiên còn có khách chưa tới
Ban đầu tính là bữa cơm mùng một tết phải ăn cùng với các đồng chí của phòng làm việc. Sau khi Lưu Thành Gia (bố Lưu Vĩ Hồng - chú rể tương lai) đảm nhiệm Quân đoàn trưởng, thường xuyên vào Bắc Kinh họp hành, gặp gỡ thủ trưởng tổng bộ và thủ trưởng quân khu hoặc là thăm hỏi ông cụ, làm phiền các đồng chí của phòng làm việc không ít. Nên muốn mượn cơ hội này, nói lời cảm ơn với mọi người, cũng là lễ tiết tất yếu. Tuy nhiên kế hoạch có chút thay đổi, bởi vì Vân Vũ Thường (con dâu tương lai) muốn qua đây thăm hỏi.
Vốn không cần gấp gáp như vậy, giữa trưa qua đây cùng nhau ăn cơm trưa cũng được. Nhưng Lưu Thành Gia ăn sáng xong, thì phải vội vã chạy về căn cứ quân sự, nên lần thăm hỏi này, cũng chỉ có thể định vào buổi sáng. Tối hôm qua sau khi trở về từ đại nội, Lưu Thành Gia lại cùng các đồng chí của phòng làm việc cùng nhau ăn cơm tất niên, uống vài ly rượu, có thể xem là lịch trình kín mít
Lưu Hoa Anh (em gái Lưu Vĩ Hồng) cười hì hì hỏi:
- Anh, chị dâu khi nào thì đến a?
- Sắp rồi sắp rồi
Lưu Vĩ Hồng nhìn đồng hồ, cười nói.
Lâm Mỹ Như (mẹ Lưu Vĩ Hồng) liếc mắt nhìn con gái một cái, nói:
- Hoa Anh, chút nữa Vũ Thường đến, con đừng ở đó gọi bậy a, vẫn là gọi chị Vũ Thường đi.
Nhìn ra được, Lâm Mỹ Như đối với chuyện này vẫn có chút "Kháng cự". Cũng không phải nói Vân Vũ Thường không tốt, mấu chốt là Lâm Mỹ Như vẫn chưa làm tốt chuẩn bị tâm lý. Bà trước đây một lòng một dạ muốn cùng Tiêu Huệ Quân kết thông gia, đối với Tiêu Du Tình (cô gái 17 tuổi, gia đình quý tộc, rất mê Lưu Vĩ Hồng) rất vừa lòng. Cứ cảm thấy vì Vân Vũ Thường mà cùng Hạ gia tạo thành thế nước với lửa không thể dung hòa. Mặc dù Lâm Mỹ Như đối với sự tình trên chính trị hiểu biết không nhiều lắm, cũng mơ hồ đoán được, cái tên bí thư huyện ủy mới nhậm ở huyện Lâm Khánh cứ nhằm vào Lưu Vĩ Hồng, nói không chừng còn có bóng dáng Hạ gia trong đó. Đây không phải rất vô vị sao? Tự dưng đâu đâu, lại tuyển về cho con trai một đối thủ mạnh mẽ như vậy
Thằng lớn của Hạ gia, mọi người đều nói, là nhân vật lợi hại.
Lâm Mỹ Như luôn lo lắng đứa con sẽ chịu thiệt. Dù sao Hạ Cạnh Cường tham gia công tác ở cơ quan lớn tại Bắc Kinh đả nhiều năm có biết bao nhiêu kinh nghiệm khôn khéo? Lưu Vĩ Hồng tốt nghiệp đại học vẫn chưa được hai năm, kinh nghiệm quan trường khẳng định không bằng đứa con Hạ gia
Tuy nhiên đầu năm đầu tháng, Lâm Mỹ Như có lo sầu thế nào, cũng không thể nói ra.
Lưu Hoa Anh làm sao hiểu được tấm lòng của mẹ chứ, tiếp tục vô tâm không lo nghĩ nói:
- Mẹ, có sao đâu à. Chị Vũ Thường dù gì cũng đã cùng anh con xác thực quan hệ, sớm hay muộn cũng sẽ là chị dâu con thôi. Trước kia Vân Vũ Thường đối với con rất tốt, con rất thích chị ấy. Anh, em ủng hộ anh! Giơ hai tay ủng hộ!
Nói xong, Lưu Hoa Anh liền giơ hai tay lên.


Lưu Hoa Anh còn đang học đại học, hai mươi tuổi, đang lúc sức sống thanh xuân tràn đầy, rất hoạt bát hiếu động, nghe nói chị Vũ Thường sắp trở thành chị dâu mình, trong đầu thật sự rất cao hứng.
Lâm Mỹ Như cười sẵng giọng:
- Hoa Anh, con gái con đứa, chú ý một chút, đừng giống như con bé ngốc.
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:
- Đúng vậy Hoa Anh, phải thục nữ, hiểu chưa? Như vậy tương lai mới có thể tìm được người chồng tốt
- Hừ, hiếm lạ sao? Tiểu thư đây hiện tại vẫn chưa để mắt tới ai. Hừ muốn cưới em, phải có bản lãnh thật sự, chỉ có gia thế tốt cũng không được
Lưu Hoa Anh cái mũi nhỏ hấc lên kiêu ngạo nói.
Di truyền từ gien của Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, Lưu Hoa Anh lớn lên rất là xinh đẹp, cho dù là người đẹp như mây của nhà quyền quý thế gia, luận diện mạo thì Lưu Hoa Anh được xem là khá nổi tiếng. Tuy nhiên phương diện tính cách cũng rất ngang bướng, có thể sánh với Lưu Nhị Ca (Lưu Vĩ Hồng là một trong 4 nha nội - con ông cháu cha - nổi tiếng nhất Bắc Kinh, được xếp vào hàng đại ca). Lưu Vĩ Hồng (là người tái sinh trở lại) nhớ rõ, đời trước Lưu Hoa Anh cũng đến gần ba mươi tuổi mới kết hôn, gả cho một người gia thế bình thường. Người đàn ông đó không có sở trường gì khác, chỉ là tính cách rất tốt rất tận tình săn sóc, đối với Lưu Hoa Anh tốt đến tận xương tủy
Đó là chuyện sau khi Lưu gia xuống dốc, nhưng đời này, hẳn là sẽ có khác biệt rất lớn. Có lẽ Lưu Hoa Anh sẽ không còn cơ hội quen biết cậu trai thành thật kia nữa. Lưu gia không tuột dốc vòng tròn xã hội giai cấp bình dân, Lưu Hoa Anh là rất khó tiếp xúc được. Có lẽ căn bản không cần chờ đến năm gần ba mươi tuổi Lưu Hoa Anh sẽ xuất giá, kết hôn với một thế gia tử nào đó
Hôn nhân chính trị, lựa chọn đầu tiên luôn là thế gia nhà quyền quý
Tuy nhiên hiện tại Lưu Hoa Anh tuổi còn nhỏ, cũng là không vội thu xếp chuyện này.
Lâm Mỹ Như nhìn con gái, yêu thương nói:
- Tốt, tốt, biết Đại tiểu thư nhà ta có thư năng lực, tương lai nhất định tìm được người bạn trai có bản lĩnh lớn
- Tất nhiên, ít nhất phải có khí thế như anh con, dám ở nhà chống đối ông cụ! Anh, anh giỏi thật. Lúc này a, em là thật sự khâm phục anh!
Lưu Hoa Anh nói xong, hướng Lưu Vĩ Hồng vươn ngón tay cái trắng nõn giống như được tạc từ ngọc
Lưu Thành Gia liền trừng mắt nhìn con bé, nghiêm túc nói:
- Hoa Anh, không được nói lung tung!
Lời như vậy, quả thật là không thể nói bậy, nếu chẳng may lan truyền đi ra ngoài, nói con cháu Lưu gia ở nhà chống đối ông cụ, không đồng ý chính kiến của ông cụ, vậy còn được sao?
Lưu Hoa Anh liền thè lưỡi, làm mặt quỷ.
Lưu Thành Gia trước nay luôn nghiêm túc cũng phải mỉm cười. Cũng giống các bậc cha mẹ khác, đối với con út, luôn là yêu thương thêm vài phần. Huống chi hôm nay là mùng một đầu năm, Lưu Hoa Anh lại quả thật vô cùng đáng yêu.
Lại nói đùa vài câu, thì căn hộ sang trọng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang vang
- Đến đây!
Không đợi Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, Lưu Hoa Anh liền nhảy dựng lên, nhảy chân sáo ra mở cửa, ngoài cửa, Vân Vũ Thường một thân áo lông hoa hồng tím, quần màu đen bó sát người, giày bốt cao sáng bong, mái tóc đen mượt nghiêng nghiêng phủ trên vai phải, bộ ngực cao ngất, eo nhỏ nhắn, cách ăn mặc trẻ trung xinh đẹp phối với phong thái thuần thục cao quý, hòa lẫn vào nhau tạo thành một loại sức hấp dẫn cực kỳ đặc thù.


- Oa…
Lưu Hoa Anh đầu tiên là hét lên một tiếng, lập tức kéo lấy tay Vân Vũ Thường, kêu la không ngớt
- Chị dâu, chúc mừng năm mới!
- Hoa Anh... chúc mừng năm mới!
Vân Vũ Thường bị Lưu Hoa Anh kêu tiếng chị dâu, nghe đến khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi lược đỏ lên, lập tức tự nhiên hào phóng chào hỏi Lưu Hoa Anh
- Chị dâu, mau vào mau vào, chỉ chờ chị thôi đó, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên
Lưu Hoa Anh rất là hưng phấn, giữ chặt tay Vân Vũ Thường, đi vào trong phòng
Vân Vũ Thường giơ tay day day đầu Lưu Hoa Anh, trên mặt tràn đầy vẻ trìu mến. Trước kia hai nhà là hàng xóm, Lưu Hoa Anh cũng là "Người sùng bái" của Vân Vũ Thường, giống cái kiểu theo đuôi suốt ngày theo sau Vân Vũ Thường, Vân Vũ Thường đối với Lưu Hoa Anh cũng là rất yêu thích, giống như người chị thật sự
Đi tới trước mặt Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, Vân Vũ Thường hơi hơi cúi đầu, theo quy củ mà thăm hỏi vấn an:
- Chú Lưu, cô Lâm, chúc mừng năm mới!
Lưu Thành Gia mỉm cười gật đầu, nói tiếng “chúc mừng năm mới”
Đừng thấy Lâm Mỹ Như dường như hơi không vui vì Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lui tới với nhau, nhưng khi Vân Vũ Thường thật sự đến, thì trên mặt Lâm Mỹ Như đã tô đầy vẻ tươi cười, đứng dậy, giữ chặt tay Vân Vũ Thường, không ngừng quan sát, miệng chậc chậc tán thưởng không ngừng.
Bất kể như thế nào, Vân Vũ Thường là cô gái mà Lưu Vĩ Hồng thích, hơn nữa tám chín phần mười sắp sửa trở thành con dâu Lưu gia, Lâm Mỹ Như cũng không muốn lần đầu tiên gặp mặt chính thức, liền để lại ần tượng không tốt trong cô bé
Ở mặt đạo lí đối nhân xử thế, Lâm Mỹ Như kỳ thật là rất lão luyện. Đây cũng là hoàn cảnh cho phép. Lâm Mỹ Như vốn là con gái gia đình bình dân, gả vào Lưu gia một nhà quyền quý siêu cấp như vậy, cử chỉ lời nói, đều phải cẩn trọng dè dặt. Đã hơn hai mươi mấy năm, đạo lí đối nhân xử thế kia vẫn còn chưa tinh thông sao?
- Đến đây đến đây, Vũ Thường, ngồi, mau ngồi đi, cùng nhau ăn sủi cảo
Lâm Mỹ Như nói liên thanh
- Vâng, cảm ơn cô Lâm
Vân Vũ Thường tiếng cười nhẹ nhàng, ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, lập tức mở túi tùy thân mang theo ra, từ trong lấy ra mấy phần quà. Đặt ở trước nhất, là một cái hộp nhung màu vàng, nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ quý giá.
- Chú Lưu, đây là một phần quà nhỏ con mua được trong một buổi đấu giá ở Hongkong, nghe nói là hổ phù điều binh đời Tần. Con đối với cái này không hiểu cho lắm, nhìn qua cảm thấy rất tốt, nên đấu giá lấy nó. Chú xem thử, có thích không?

Gate of the Temple of Longevity and Prospering
Vân Vũ Thường mỉm cười đem hộp quà tặng nhung vàng hai tay đưa tới trước mặt đến Lưu Thành Gia
- Hổ phù đời Tần?
Lưu Thành Gia lập tức có chút kinh ngạc, vội vàng tiếp lấy, nhẹ nhàng mở ra
Chỉ thấy trong hộp nhung tơ vàng, có một vật điêu khắc hình mãnh thú màu đen, ước chừng cao 4 mm, nhìn kỹ, cực giống một con mãnh hổ đang phi, trên người còn có khảm văn tự kim, tất cả đều là chữ triện. Miếng hổ phù này, chỉ có một nửa.
Hổ phù xuất hiện sớm nhất vào thời Xuân Thu Chiến quốc, lúc ấy chọn dùng hình hổ đúc từ đồng dùng làm bằng chứng điều binh của trung ương phát cho địa phương quan hoặc thủ lĩnh đóng quân, xưng là hổ phù. Hổ phù mặt trái khắc có chữ, chia làm hai, nửa bên phải cất giữ ở triều đình, nửa bên trái phát cho tướng soái cầm binh hoặc quan địa phương, cho tới bây giờ đều là hổ phù chuyên dụng, mỗi địa phương một loại phù, tuyệt đối không thể sử dụng một binh phù đồng thời điều động quân đội ở hai địa phương, khi điều binh khiển tướng phải có hai nửa hợp lại kiểm chứng, mới có thể có hiệu lực.
Miếng hổ phù này nhìn qua uy nghiêm trầm trọng, vô cùng sống động, chế tác cực kỳ tinh xảo, một cảm giác tang thương của lịch sử ập vào mặt mà đến. Xem ra hẳn là nửa bên phải, cũng chính là một nửa kia cất giữ tại triều đình. Thời xưa dĩ hữu vi tôn (rất tôn trọng bên phải), đến sau này mới dần dần diễn biến thành dĩ tả vi tôn (tôn trọng bên trái).
Lưu Thành Gia ngựa chiến nửa đời, hành quân luyện binh nhàn hạ, đối với lịch sử quân sự rất có nghiên cứu, nhất là sau khi đảm nhiệm quân đoàn trưởng quân khu tác chiến Bắc Kinh, lại càng đọc nhiều sách vở, không còn là một "Lực sĩ" chỉ biết anh dũng đấu tranh. Vừa thấy loại binh phù cổ đại này, liền lập tức mê muội, cầm lấy nửa miếng hổ phù kia, cẩn thận xem xét, liên tiếp gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc cũng lộ ra nét tươi cười hưng phấn.
- Tốt, tốt, chú tuy rằng không phải là chuyên gia đồ cổ, không phân được thật giả, nhưng hổ phù này, chế tác tinh xảo, quả thật làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay...
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói:
-Chỉ cần chú Lưu thích là tốt rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền ở trên mặt bàn hướng Vân Vũ Thường vươn ngón tay cái. Việc này, Vân Vũ Thường trước đây đều là giữ bí mật với hắn. Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc không thể tưởng được, Vân Vũ Thường không ngờ kiếm về được một hổ phù, đủ thấy đã tốn không ít tâm tư vì việc này.
Người vợ toàn diện này, làm việc cũng đủ dụng tâm.
CHƯƠNG 411: LƯU NHỊ CA ĐẮC Ý VÊNH VÁO
âm Mỹ Như cũng không thích hổ phù, tâm tư của cô đang đặt ở chỗ khác hỏi:
- Vũ Thường, hổ phù này mua được tại cuộc đấu giá ở HongKong à?
Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy, dì Lâm. ở HongKong thường xuyên có các cuộc bán đấu giá đồ cổ, cháu cũng là nghe nói ở cuộc đấu giá đó có đấu giá một chiếc hổ phù, thuộc loại lâu đời nhất nước ta, cho nên con mới đi xem.
- Chiếc hổ phù này rất đắt phải không?
- Cũng không đắt lắm, gần hai trăm ngàn thôi. Chỉ có một nửa, nên giá không cao lắm. Nếu là một đôi, ghép vào, thì giá lại không như vậy nữa. Chắc phải cao lắm.


Vân Vũ Thường thuận miệng đáp, giọng điệu khá thoải mái.
Lâm Mỹ Như trợn mắt há hốc miệng:
- Hai trăm ngàn?
- Đúng vậy, dì Lâm. Chiếc hổ phù này có giấy chứng nhận giám định của chuyên gia, là vật phẩm thời Tần.
Hai trăm ngàn, đến Lưu Thành Gia cũng giật mình, nói:
- Vũ Thường, vật quý như vậy, chú Lưu không thể nhận được đâu.
Vân Vũ Thường chưa trả lời, Lưu Hoa Anh đã kêu lên:
- Ba, ba làm sao vậy? Cái này cũng đâu phải người ngoài tặng đâu. Người nhà tặng sao lại không thể nhận được chứ? Ba thật là.
Vân Vũ Thường khẽ cười nói:
- Đúng vậy, chú Lưu, đây là con và Vệ Hồng tặng chú, hẳn là không trái với quy định.
Lưu Hoa Anh cười nói:
- Ba, ba đừng quan tâm đến giá cả làm gì, cứ coi như là một vật nhỏ, ba đặt trong phòng để làm cái chắn giấy đi.
Lưu Thành Gia cũng là người quyết đoán, không làm bộ làm tịch. Thấy vãn bối đều nói như vậy, liền cười ha ha nói:
- Được, nếu các con đã có hiếu như vậy thì chú xin nhận.
- Ba, như vậy mới phải chứ. Tướng quân thì phải có phong thái của tướng quân chứ.
Lưu Hoa Anh cười nói.
Mặc dù Lâm Mỹ Như cảm thấy hai trăm ngàn này quả thực rất lớn, nhưng Lưu Thành Gia đã tỏ thái độ rồi nên cũng không nói gì. Hơn nữa, Vân Vũ Thường tặng vật phẩm quý như vậy, đủ thấy là có thành tâm rồi. Lâm Mỹ Như không thể không có chút ‘động lòng’ được.
- Dì Lâm, dì xem cái vòng tay này, dì có thích không?
Vân Vũ Thường lại lôi một hộp quà ra nữa, để tặng Lâm Mỹ Như.
- Cái này, Vân Vũ Thường à. Con khách khí quá đấy.
Lâm Mỹ Như cười nhận món quà, rồi mở hộp quà ra, bà không khỏi bị chói mắt. Một chiếc vòng tay bằng bạch kim tuyệt đẹp, sáng loáng, lấp lánh nằm trong chiếc hộp.
- Dì Lâm, với khí chất của dì, vốn thích hợp nhất là đeo vòng ngọc. Tuy nhiên vòng ngọc thượng phẩm thì không dễ gặp được. Vội quá nên con đành phải mua chiếc vòng tay này để tặng dì, quả thực là ngại quá.
Vân Vũ Thường cười nói.
Lưu Hoa Anh bèn lấy chiếc vòng tay ra, cấn thận đeo lên tay mẹ, cười nói:
- Mẹ, đây là chiếc vòng tay bằng kim cương đấy. Mẹ phát tài rồi.
Lâm Mỹ Như cười mắng:
- Trẻ con, chỉ biết có phát tài thôi. Vũ Thường, chiếc vòng tay này chắc cũng đắt lắm phải không? Dì Lâm già rồi, không thích hợp đeo thứ trang sức đắt tiền như vậy. Tấm lòng của con dì nhận rồi, còn chiếc vòng này để thanh niên tụi con đeo đi…
Dù Lâm Mỹ Như có thích chiếc vòng tay này không, cũng nên khách khí nói vài câu.
- Dì Lâm, dì vẫn còn trẻ mà, không già chút nào cả.
Vân Vũ Thường mỉm cười ‘nịnh hót’ một câu.
Lưu Hoa Anh bất chấp tất cả, lập tức đeo chiếc vòng cho mẹ, rồi chậc lưỡi khen:
- Mẹ, trông đẹp lắm. Da mẹ vừa trắng vừa mịn màng, đeo chiếc vòng này trông quý phái lắm.
Nói xong ai nấy đều bật cười.
Lâm Mỹ Như sẵng giọng: - Con cho rằng mẹ con như con hay sao? Còn vừa trắng vừa mịn màng cái gì chứ? Dùng từ lung tung cả.
- Vâng, con dùng từ lung tung. Vậy mẹ đưa cho ba nhìn xem, có phải là vừa trắng vừa mịn màng hay không? Ba, ba nói đi…
Lưu Anh Hoa lôi tay mẹ, trông rất hồn nhiên. Có cô bé, không khí trở nên khác hẳn. Bằng không sẽ rất nặng nề.
Lâm Mỹ Như cười nói:
- Con thích như vậy, thì tặng con đấy!
- Ấy, không được. Đây là chị dâu hiếu kính với trưởng bối, con làm sao dám cướp được? Mẹ đừng nói vậy nữa, chị dâu sắp có ý kiến rồi kia kìa, chị ấy tặng quà cho mẹ, mẹ lại định tặng cho người khác.
Lưu Hoa Anh cười khúc khích nói.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, kéo Lưu Hoa Anh qua, xắn tay áo của cô lên, lộ ra một cánh tay nhỏ bé nõn nà, đúng là cổ tay như ngọc, khiến người ta phải động lòng. Vân Vũ Thường lập tức mở một hộp quà khác, từ bên trong lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay nữ, rồi đeo lên tay Lưu Hoa Anh.
- Oa! Hãng Omega!
Lưu Hoa Anh bất ngờ thốt lên. Thời năm chín mốt, những hãng nổi tiếng chưa vào trong nước. Đại đa số người dân, khả năng chưa nghe qua tên nhãn hiệu Omega này. Nhưng Lưu Hoa Anh lại nằm trong số ít những “người hiểu biết” đó. Tầm mắt của con cái “nhà quan” này không giống bình thường. Những thông tin mà họ được tiếp xúc, thì con nhà bình thường còn lâu mới so sánh được. Đồng hồ đeo tay Omega, chỉ mới nhìn qua là cô đã biết rồi.
- Hoa Anh, em xinh như vậy, chị nghĩ chiếc đồng hồ này em đeo trông sẽ rất đẹp.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói.
Để chuẩn bị quà cho ‘trưởng bối’ và những người thân của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cũng đã phải đổ bao tâm huyết. Người nhà họ Lưu có ai không hiểu biết rộng? Những món quà bình thường thì đâu dám tặng. Riêng tặng cho Lưu Thành Gia tấm hổ phù, Vân Vũ Thường cũng mất mấy tháng trời để tìm hiểu. Bắt đầu từ lúc xác định quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường đã chuẩn bị quà cho Lâm Mỹ Như và Lưu Hoa Anh rồi. Cái này thì đơn giản hơn một chút, đồ của phụ nữ mà, các đồ trang sức để lựa chọn khá nhiều, không phải mất quá nhiều thời gian. Còn Lưu Gia Thành thì lại khó, đường đường là một tướng quân, những quà tặng bình thường như rượu, thuốc, thì cũng được nhưng lại chưa đủ thành ý.
Từ khi trưởng thành, lần đầu lấy thân phận là bạn gái (người yêu) của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong nhà họ Lưu, qua loa quá thì không được, không những làm mất mặt Lưu Vĩ Hồng, mà thân phận của chủ tịch Vân (Vân Vũ Thường là Chủ tịch một tập đoàn kinh tế lớn) liên đới cũng bị hạ thấp.
Cũng may cuối cùng cùng chọn được tấm hổ phù này, vừa xứng với thân phận của Lưu Thành Gia. Còn về mất một chút tiền, thì cũng chẳng thành vấn đề.
- Ồ, cảm ơn chị, chị tốt quá!
Lưu Hoa Anh vui mừng nhảy cả lên, ôm lấy cổ vân Vũ Thường, rồi thơm lên má cô một cái, làm cho mọi người phải bật cười.
Thực ra Lưu Hoa Anh cũng không phải nông cạn như vậy, một chiếc đồng hồ đeo tay đâu thể “mua chuộc” được cô. Đó là cô “giành” thể diện cho anh mình. Từ hành động thực tế của cô, chứng tỏ cô rất ủng hộ Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường. Lúc này, tuổi cô vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang đi học, biểu hiện của cô như vậy, mọi người cũng sẽ không thấy phản cảm mà chỉ cảm thấy cô hồn nhiên, dễ thương.
Quả nhiên Vân Vũ Thường liền và cô liền trở nên gần gũi hẳn lên.
Giữa chị dâu em chồng, nếu xử lý tốt ngay từ bây giờ thì sau này Lưu Vĩ Hồng cũng đỡ phải đau đầu.
- Được rồi, được rồi, Hoa Anh, đừng ồn ào nữa. Nào, mọi người cùng ngồi xuống ăn sủi cảo đi, để nguội rồi thì không ngon đâu.
Lâm Mỹ Như cười tủm tỉm nói.
Mọi người lại ngồi xuống.

Lưu Vĩ Hồng ‘lén’ giơ tay về phía Vân Vũ Thường, nhẹ giọng nói:
- Chị, quà của em đâu?
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, nhoẻn miệng cười. Quà năm mới cô chuẩn bị cho Lưu Vĩ Hồng không hề ít, quần áo, giày dép, vật dụng linh tinh, đầy cả một va li, tuy nhiên hiện tại cô không mang ở đây.
Lưu Hoa Anh thính tai, nghe được, bèn nói to:
- Anh, anh cũng thật là. Chị Vũ Thường đã đồng ý làm bạn gái anh, là món quà quý giá nhất rồi. Anh thử nghĩ xem, có món quà nào quý hơn nữa không?
Vân Vũ Thường liền cười, xoa nhẹ lên đầu Lưu Hoa Anh, đối với cô em chồng cổ quái này, trong lòng thực sự rất thích.
- Nói cũng phải. Vật vô giá này lọt vào tay anh rồi. Quả thực là món quà quý báu.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, gật đầu lia lịa. Tuy nhiên, có lẽ đắc ý quá, mà câu tiếp theo hắn nói:
- Ha ha, mỗi năm đều được một món quà như vậy thì tốt biết bao.
- Con nói cái gì?
Lâm Mỹ Như, Vân Vũ Thường, Lưu Hoa Anh trố mắt, há miệng, nhìn chằm chặp vào Lưu Nhị Ca.
- À, không… không nói cái gì. Con vui quá, nói lung tung rồi. Nào, mọi người ăn sủi cảo đi, con đói rồi.
Bí Thư Lưu toát cả mồ hôi lạnh, gắp một miếng sủi cảo to tướng bỏ vào miệng, cúi đầu, không dám “nhìn người”. Xem ra người này, bất luận lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, tuyệt đối không để vui quá mà không biết trời đất là gì, nếu không sẽ có phiền toái lớn.
Vân Vũ Thường không kìm nổi, luồn tay qua bàn mà nhéo hắn một cái. Hôm nay năm mới, nên Vân ‘tỷ tỷ’ mới không “hạ độc thủ”. Lưu Nhị Ca cũng âm thầm chịu đau, cúi đầu xuống xuýt xoa.
- Vũ Thường, nào, ăn nhiều một chút đi. Con bé này, một mình ở Giang Khẩu công tác, quả là vất vả.
Lâm Mỹ Như liên tục gắp thức ăn cho Vân Vũ Thường. Cho dù trong lòng có chút ‘bực bội’, nhưng lúc này không thể ‘lôi’ ra được, đành phải ‘sắm vai’ bà mẹ chồng tốt đến cùng.
- Cảm ơn dì Lâm. Thực ra, cũng không vất vả đâu ạ. Vệ Hồng thường xuyên gọi điện cho con, công ty bên Giang Khẩu cũng có mấy chục công nhân hỗ trợ. Bình thường con phải sắp xếp công việc một chút, cũng không phải là mệt lắm.
Vân Vũ Thường khẽ cười nói.
Lâm Mỹ Như gật đầu, nói:
- Ừ, có người hỗ trợ là tốt rồi. Vũ Thường, dì Lâm có câu này muốn nói cho con, về tiền nong, kiếm không hết được đâu, đủ dùng là được rồi. Đừng vì kiếm tiền mà làm khổ mình quá. Còn trẻ tuổi, phải chú ý đến sức khỏe của mình, nhất là phụ nữ chúng ta, càng phải chú ý hơn.
Lâm Mỹ Như, bất luận là chỗ nào, lúc nào, “bệnh nghề nghiệp” đều phát tác một chút. Đây là lần đầu tiên Vân Vũ Thường đến nhà với tư cách là “con dâu”, nếu không phỏng chừng bác sỹ Lâm còn truyền cả bí quyết cho rồi.
Vân Vũ Thường vội vàng kính cẩn đáp:
- Vâng ạ, dì Lâm. Con hoàn toàn đồng ý với dì. Vệ Hồng nói, sau này nếu muốn đầu tư, đặc biệt là thao tác đầu tư tài chính, có chuyên gia hỗ trợ, thì sẽ không vất vả nữa.
Lâm Mỹ Như liền cười tủm tỉm.
Vân Vũ Thường câu nào cũng "Vệ Hồng nói ", khiến Lâm Mỹ Như rất vừa lòng.
http://motsach.info/story.php?story=quan_gia__ham_binh&chapter=0411

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét