Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

(2) Quan gia: Con rể tương lai tặng quà bố mẹ vợ

Ngày Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết (2) Quan gia: Con rể tương lai tặng quà bố mẹ vợ
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!


Trung Quốc:
Con rể tương lai tặng quà bố mẹ vợ
Các ảnh trong bài này đều là ảnh trong khu Trung Nam Hải, 
Bắc Kinh, nơi ở của các vị lãnh đạo tối cao Trung Quốc
Xem giới thiệu tiểu thuyết ở đây: "Quan gia"
CHƯƠNG 412: CON NHÀ MÌNH THÌ MÌNH THƯƠNG
o sánh với cảnh vui vẻ, hòa thuận của nhà họ Lưu bên này, thì không khí bên nhà họ Vân lại khác hẳn. Tuy cũng là vui vẻ, nhưng dường như Vân Hán Dân và Dương Cầm đều có tâm sự, ngồi trong phòng khách lặng lẽ thưởng thức trà.
Mùng một, hết lượt khách này đến lượt khách khác đến, tự nhiên phải tươi cười chào đón, tuy nhiên những lúc được rảnh, hai vợ chồng đều hiện ra vẻ không vui.

Năm nay số lượng khách đến không ít, nhưng “cấu thành” thì có chút thay đổi so với năm ngoái. Một số người năm ngoái đến rồi thì năm nay không thấy đâu cả. Tin con gái nhà họ Vân từ bỏ hôn ước với con trai nhà họ Hạ, rồi lại đến với con trai nhà họ Lưu, bạn bè của ba nhà này đều đã biết cả.
Ở gia đình bình thường, điều này chẳng có gì, chuyện của thanh niên ai mà nói trước được chứ? Đừng nói chỉ là đính hôn, mà kết hôn rồi ly hôn cũng là chuyện bình thường. Cải cách mở cửa bao nhiêu năm rồi, quan niệm tư tưởng của mọi người cũng thay đổi, dần dần không quá xem trọng quan hệ nam nữ như trước nữa. Tư tưởng phương tây đã bắt đầu ảnh hưởng vào trong nước rồi.
Nhưng ở những gia đình quyền quý ở Bắc Kinh. Rất nhiều người không khỏi coi chuyện này là lựa chọn bất đồng trên mặt chính trị của nhà họ Vân. Những nhà cán bộ cao cấp tới gần nhà họ Hạ, thì đều phải cẩn thận, không muốn tự nhiên mà đến nhà, nếu chẳng may nhà họ Hạ hiểu lầm thì phiền phức to.
Trong lòng Vân Hán Dân không vui mừng như vậy.
Mặc dù Vân Vũ Thường đã đến được với Lưu Vĩ Hồng rồi, nhưng không có nghĩa là nhà họ Vân sẽ dựa dẫm vào nhà họ Lưu. Vân Hán Dân cũng không muốn thay đổi hướng của mình. Nếu thật muốn thân cận với nhà họ Lưu, thì nhà họ Vân khả năng sẽ phải tham gia vào “nội chiến” rồi. Thời khắc mấu chốt này, anh em không thể đồng lòng với nhau là điều đại kỵ.
Quyết định này thật đúng là khó.
Vừa rồi Vân Vũ Thường gọi điện thoại về, cô và Lưu Vĩ Hồng đang trên đường chuẩn bị đến chúc tết “Bác Vân, cô Dương”. Bất luận là Vân Hán Dân có muốn hay không, nhưng công tử của nhà họ Lưu sắp đến nhà với tư cách là “con rể” rồi.
Phải suy nghĩ “đối sách” mới được. Lạnh nhạt quá thì chắc chắn không được, nhưng nhiệt tình quá thì Vân Hán Dân cũng có chút không cam tâm.
Thằng nhóc này, làm hỏng “kế hoạch toàn diện” của mình rồi.
- Hán Dân, …….. có phải là Cạnh Cường…
Dương Cẩm nhấp một ngụm trà, hạ giọng nói.


Đến gần tết, tài liệu tham khảo nội bộ, bỗng nhiên lòi đâu ra một bài viết như vậy, mũi giáo chỉ thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, không thể không khiến người ta trong lòng sinh nghi. Vân Hán Dân chưa từng cho vợ biết việc này, nhưng Vân Vũ Thường xem xong lại đưa cho Dương Cầm xem rồi. Ý của Vân Vũ Thường cũng rất rõ ràng rằng, bố mẹ đừng có đeo kính màu để nhìn người khác, tưởng rằng con nhà họ Hạ cái gì cũng tốt, là chính nhân quân tử. Hãy nhìn đi, giở thủ đoạn như vậy thật không quang minh chính đại. Trong đấu tranh chính trị, căn bản là không có sự phân chia “kẻ xấu, người tốt”, mà chỉ có phân chia kẻ mạnh, người yếu mà thôi.
Vân Vũ Thường rất rõ ràng, hiện nay bố mẹ cô cũng chỉ là bất đắc dĩ chấp nhận quan hệ của cô với Lưu Vĩ Hồng mà thôi, thực tế cũng chẳng ai ép được cô cả. Nhưng ấn tượng hình thành từ bao nhiêu năm nay, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được. Lưu Vĩ Hồng nói rõ ràng, hắn không cần “bỏ trốn”, điều hắn cần chính là Vân Hán Dân và Dương Cầm vui vẻ gả con gái cho hắn.
Muốn làm được điều này, Vân Vũ Thường cũng cần phải hỗ trợ hắn mới được
Dương Cầm rất kinh ngạc. Mặc dù bà là quý phu nhân, nhưng bình thường chủ yếu nghiên cứu sách vở, đối với việc đấu tranh chính trị, bà đọc không nhiều lắm. Nghe nói đến chuyện này, cảm thấy Cạnh Cường cũng có hơi quá đáng, là muốn đẩyLưu Vĩ Hồng vào chỗ chết. Nếu Vân Vũ Thường đã quyết ý cùng với Lưu Vĩ Hồng, tư tưởng của Dương Cầm tự nhiên cũng có chút thay đổi, mặc dù bà có đãi kiến Lưu Vĩ Hồng hay không, nhưng cũng không muốn nhìn thấy con rể tương lai của mình “gặp họa”, như vậy là hại Vân Vũ Thường.
Thực tế, sau khi làm “động tĩnh” to lên như vậy, cho dù Lưu Vĩ Hồng gặp đen đủi, thì Vân Vũ Thường cũng không thể quay lại với Hạ Cạnh Cường. Và Hạ Cạnh Cường cũng không thể lại chấp nhận được.
Vân Hán Dân hai hàng lông mày trùng xuống, nói:
- Chuyện này bà cũng đừng quan tâm.
Kỳ thực Vân Hán Dân cũng rất phiền não về chuyện này, thấy tranh đấu giữa Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần có thể dẫn đến xung đột giữa hai nhà Lưu - Hạ. Vân Hán Dân bị kẹp ở giữa, thì quả khó giải quyết. Huống hồ thế cục trước mắt, lại mẫn cảm như vậy. Nghe nói thủ trưởng cao nhất có ý mời đồng chí Nguyệt Hoa một lần nữa ‘xuất núi’. Mà thái độ của ông Lưu và ông Hạ, rất nhiều chỗ không cùng pha với nhau.
Trận long tranh hổ đấu này, kết quả cuối cùng như thế nào, thật sự là khó đoán trước được. Vì vậy càng phải nên cẩn thận, không phải đơn giản chỉ là vấn đề ai dựa vào ai.
Dương Cầm liếc nhìn chồng một cái, thấy ông có vẻ phiền muộn, chỉ khẽ thở dài nói:
- Bất luận thế nào, thì cũng phải nghĩ cho Vũ Thường một chút.
Vân Hán Dân gật gật đầu.
Điểm này, ông hoàn toàn đồng ý.
Ai lại không thương chính con của mình?


Đảo và các hồ nước trong khu Trung Nam Hải.

- Ba, mẹ, con cảm thấy anh Vĩ Hồng rất tốt mà. Bài viết của anh ấy trên báo “Tiếng Kèn”, rất có trình độ…
Lúc này, Vân Thế Huy mới lên tiếng, nói. Vân Thế Huy là con trai của Vân Hán Dân và Dương Cầm, năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Cậu trông rất có phong độ của người trí thức, đôi mắt sáng ‘hữu thần’, hiện lên sự thông minh.
Vân nói dân và Dương Cầm giật mình nhìn nhau một cái. Trong mắt bọn họ, Vân Thế Huy vẫn là trẻ con, chuyện trong nhà, bình thường cũng không nói với cậu. Nhưng nghe câu này, có vẻ như chuyện gì cậu cũng đều biết hết rồi vậy.
Vân Thế Huy khẽ mỉm cười, nói:
- Ba, mẹ, đừng nhìn con như vậy nữa. Con cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu. Chuyện này, chân tướng con đều biết hết.
Vân Thế Huy nhìn qua có vẻ thư sinh nhã nhặn, nhưng không phải là con mọt sách, bình thường cậu cũng khá năng động. Chuyện tình cảm của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, từng là chủ đề bàn tán của đám con nhà giàu. Đương nhiên, sở dĩ trở nên ‘hot’ như vậy, mấu chốt không chỉ là thanh danh của ba nhà họ Lưu, Vân, Hạ, mà sự xuất sắc của Hạ Cạnh Cường, Lưu Vĩ Hồng cũng là một nguyên nhân chủ yếu. Trong mắt của các trưởng bối, Hạ Cạnh Cường hơn Lưu Vĩ Hồng nhiều… Hai bên hoàn toàn không ở trên một trục hoành, nhưng trong mắt của tiểu bối, đó hoàn toàn khác nhau rồi.
Lưu Vĩ Hồng mới là "Thần tượng" của bọn họ!
Hạ Cạnh Cường như ông cụ non, nên với đám tiểu bối với nhau, cũng mờ ảo tồn tại “sự khác biệt”.
Đám con ông cháu cha không để ý mấy đến kiểu “ông cụ non” này. Dám yêu, dám hận, đánh nhau…mới được nhận là anh em của bọn họ.
Vân Thế Huy cũng là có suyn nghĩ như vậy. Nếu như để cậu lựa chọn, thì cậu một trăm phần trăm vui vẻ mà gọi Lưu Vĩ Hồng là anh rể, không ủng hộ Hạ Cạnh Cường. Nếu Hạ Cạnh Cường thành anh rể cậu, chỉ e rằng, giữa anh rể và em cậu sẽ chẳng có chuyện gì để nói.
Vân Hán Dân đờ đẫn, nói:
- Thế Huy, con vẫn còn là học sinh, đừng tham gia vào chuyện này, chăm chỉ học đi.
Vân Thế Huy cười nói:
- Ba, ai nói là con muốn tham gia vào. Ba không biết là anh Vĩ Hồng và chị con kiên định thế nào à? Con có muốn tham gia vào cũng khó. Muốn con nói, anh Vĩ Hồng cũng là non mất vài tuổi thôi, nếu không bây giờ đã lên rồi. Con nghe nói anh ấy ở cơ sở, là dựa vào bản lĩnh của mình, một mình một đao một thương đi lên, như vậy thật là giỏi, con tự nhận là mình không có bản lĩnh này…
Vân Thế Huy nói xong, trên mặt hiện lên hai chữ “ngưỡng mộ”.


Nơi nghỉ ngơi, tập thể dục của các lão gia tử trong khu Trung Nam Hải.
Đây là lời nói thật. Trưởng phòng, phó phòng xung quanh gặp nhiều rồi. Mới hai ngày trước, trong đám ngồi uống rượu với bọn họ, có đến mấy người là trưởng phòng, phó cục trưởng gì đó, nhưng ai cũng chẳng coi là gì. Con cháu nhà quyền quý, làm trong các cơ quan ở thủ đô, trong ba, năm năm mà không được lên chức trưởng phó phòng thì quá mất mặt, trở thành đồ bỏ đi. Nhưng chưa thấy ai xuống xã, làm từ cấp thấp nhất lên như vậy. Nếu không phải nói Lưu Vĩ Hồng xuống xã công tác, thì không được nhà họ Lưu quan tâm, mà việc người ta có thể ở lại được như vậy, cũng đáng được tán thưởng rồi.
Mấy kẻ con nhà giàu kia có chịu được khổ như vậy không?
Vân Hán Dân và Dương Cầm nhìn nhau, cảm thấy những lời này của Vân Thế Huy không thể nào phản bác được.
Vân Hán Dân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ ôn tồn, nói:
- Thế Huy à, con có ý của mình, điều này rất tốt. Sau này gặp phải chuyện gì, đều phải suy tính trước sau, hãy hỏi câu “tại sao” nhiều một chút. Đây cũng là một cách rèn luyện.
Vân Hán Dân đối với đứa con trai này, vô cùng yêu quý. Từ nhỏ Vân Thế Huy đã học giỏi, Vân Hán Dân rất kỳ vọng vào cậu, hy vọng cậu sau này có thể làm rạng danh nhà họ Vân.
Vân Thế Huy mỉm cười nói:
- Ba, con nhớ rồi.
Dương Cầm ánh mắt của con trai, cũng tràn đầy yêu thương.
Đang lúc nói chuyện, thì chuông cửa vang lên.
- Anh chị ấy đến rồi.
Vân Thế Huy nhảy dựng lên, bước nhanh ra mở cửa.
- Anh Vĩ Hồng, chúc mừng năm mới.
Ngoài cửa, quả nhiên là Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, Vân Thế Huy liền cười hì hì, lên tiếng chào Lưu Vĩ Hồng.
- Thế Huy, chúc mừng năm mới. Lâu rồi không gặp, em đã thành một chàng trai rồi.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói, nói cũng có vẻ rất “lên mặt người lớn”. Thực ra hai người ngồi cùng nhau, cả hai đều rất trẻ, đẹp trai, nhưng có ai biết Lưu Nhị Ca tái thế hiện giờ đã mang tâm lý của tuổi bốn mươi rồi.
Vân Vũ Thường giơ tay day day tóc em mình, vẻ mặt tươi cười.
- Anh Vĩ Hồng, chị, mau vào nhà đi.
Vân Thế Huy rất hiểu chuyện, một tay mở cửa đón khách, một tay đỡ những túi to túi bé cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng đi vào cửa, bước nhanh lên phía trước, cúi đầu chào hỏi.
- Bác Vân, cô Dương, chúc mừng năm mới.

Lối vào một biệt thự trong khu Trung Nam Hải.

CHƯƠNG 413: ĐẠI HỒNG BÀO VÀ TỐNG BẢN THƯ

ân Hán Dân trên mặt lộ ra vẻ thân mật mỉm cười, nói:
- Chúc mừng năm mới. Vĩ Hồng, mời ngồi đi!
- Cảm ơn bác Vân.
Theo lời ngồi xuống ghế sô pha.
Tâm trạng nặng nề của Vũ Thường cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến với tư cách là “con rể” để chúc tết Vân Hán Dân và Dương Cầm. Vân Vũ Thường lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không vui, nhưng thấy Vân Hán Dân tươi cười, giọng điệu ôn hòa, thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Ba, mẹ, Vệ Hồng có chút quà…
Vân Vũ Thường mỉm cười cầm lên một túi lớn.
- Ồ, Vĩ Hồng, sau này đến đây không được mang quà cáp gì đến đâu đấy.
Vân Hán Dân cầm lấy túi quà nói. Ông cũng có chút tò mò, không biết Lưu Vĩ Hồng tặng “nhạc phụ nhạc mẫu” món quà gì.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bác Vân, thực ra con chỉ nói thôi, đều là Vũ Thường chuẩn bị ở Giang Khẩu cả. Bác cũng biết, con bây giờ công tác ở cơ sở, nên cũng chẳng có quà gì…
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn.
Người này, biến thành thật thà như vậy từ bao giờ thế?
- Cho dù là ai chuẩn bị, cũng là có lòng rồi.
Vân Hán Dân cười ha hả, quan cảm của ông đối với Lưu Vĩ Hồng cũng thay đổi một chút. Bất luận thế nào, thì anh con trai nhà họ Lưu này cũng thật thà, không giả vờ giả vịt trước mặt ông. Cậu là một bí thư khu cỏn con, lại ở một huyện chó ăn đá gà ăn sỏi, thì có được món quà gì chứ?
Vân Vũ Thường mở hôp quà ra, lập tức căn phòng tràn ngập ánh sáng hồng, không ngờ đó là một viên kê huyết thạch, hình dạng giống như một con hổ đang nằm. Đương nhiên, chỉ là có chút giống mà thôi, phải nhìn kỹ và liên tưởng mới ra một con hổ đang nằm. Còn nhìn qua thì chỉ là một hòn đá màu đỏ mà thôi.
Vân Hán Dân bỗng ngạc nhiên, thốt lên:
- Đại hồng bào?
Kê huyết thạch là loại đá quý đặc biệt của Trung Quốc. Màu sắc của nó còn đỏ tươi hơn cả chu sa*, tác dụng chủ yếu là vật để ấn chương, hoặc là điêu khắc công nghệ, được xưng là một trong “ấn thạch tam bảo”, trong năm 70 của thế kỷ này, thủ tướng đã đại diện tặng hai miếng kê huyết thạch cho một vị thủ tướng đến thăm TQ. Từ đó lại có “phong trào” sưu tầm kê huyết thạch.
(Chú thích: chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ)
- Ba, cái này gọi là đại hồng bào, nghe rất êm tai.
Vân Vũ Thường cười hì hì nói.
Vân Hán Dân gật gật đầu, cẩn thận chiêm ngưỡng viên kê huyết thạch, trên mặt lộ ra vẻ rất thích món quà này.
Vân Vũ Thường liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy rất vui. Ba mình rất thích sưu tập con dấu, Vân Vũ Thường rất biết rõ, kê huyết thạch là thượng phẩm để khắc dấu, Vân Vũ Thường cũng biết rất rõ, đổ bao tâm huyết cô mới mua được miếng kê huyết thạch sáu mặt này, lấy danh nghĩa của Lưu Vĩ Hồng tặng Vân Hán Dân làm quà năm mới, quả nhiên là có hiệu quả. Trông thấy Vân Hán Dân thích món quà này như vậy, Vân Vũ Thường cũng rất vui mừng. Bởi vì kiên quyết không chịu lấy chồng, làm ba mẹ phải buồn phiền, đây coi như là “đền bù” vậy.
- Ừ! Đại hồng bào này quả là thượng phẩm.
Vân Hán Dân vừa ngắm miếng kê huyết thạch, vừa gật đầu tán thưởng nói.
- Ba, vậy ba ‘phổ cập khoa học’ cho chúng con một tí đi, để chúng con mở mang thêm kiến thức.
Vân Vũ Thường cười nói.
Vân Hán Dân rất hứng thú, giải thích cho mọi người hiểu về viên kê huyết thạch này. Kê huyết thạch trong nước có sản lượng hữu hạn, nổi danh nhất là kê huyết thạch xương hóa, phẩm chất của kê huyết thạch xương hóa là máu và đất. Màu huyết gồm màu đỏ tươi, chính hồng, đỏ thẫm, màu tím…hình dạng kê huyết có khối hồng, hình mảnh, tinh hồng, hà hồng. Loại tốt là có màu đỏ tươi, dày…nếu phần màu đỏ ít hơn một phần thì là loại bình thường, ít hơn ba phần thì là loại trung bình, lớn hơn ba phần là loại cao cấp, lớn hơn năm phần là trân phẩm, lớn hơn bảy phần là loại cực kỳ quý. Loại toàn màu đỏ hoặc sáu mặt đỏ là cực phẩm. Kê huyết thạch mặt đỏ thông linh thì được gọi là “Đại hồng bào”, vô cùng khó gặp.
Viên kê huyết thạch này là loại sáu mặt màu đỏ, chính là cực phẩm “đại hồng bào” trong các loại kê huyết thạch. Vân Hán Dân đam mê khắc dấu, thấy vật quý như vậy, trong lòng đương nhiên là rất vui mừng.
Những kiến thức này, lúc mua việc kê huyết thạch này cũng có đọc lướt qua. Tuy nhiên lúc này cô không nói ra vì sợ làm cho ba mình mất hứng. Cũng làm ra vẻ hứng thú, tán thưởng như mọi người.
Vân Hán Dân ngắm viên kê huyết thạch một lúc, rồi quay sang Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, cảm ơn con đã có lòng.
Biết rõ viên kê huyết thạch này rất mắc tiền, con gái mình phải vất vả lắm mới tìm được. Nhưng Vân Vũ Thường nói đó là quà năm mới mà Lưu Vĩ Hồng tặng, cho nên Vân Hán Dân coi đó là tâm ý của Lưu Vĩ Hồng. Vân Hán Dân trước kia chỉ là không vui vẻ để Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng qua lại với nhau, vì vậy mới lạnh nhạt với Lưu Vĩ Hồng, nhưng không có nghĩa là Vân Hán Dân không thông đạo lý đối nhân xử thế.
Viên kê huyết thạch này không phải chỉ là vật mà ông rất thích, năm mới mùng một, tặng một viên “đại hồng bào”như vậy, dụ ý rất tốt. Tâm trạng của Vân Hán Dân cũng rất vui.


Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn vài câu.
- Mẹ, Vệ Hồng biết mẹ là giáo sư, nên dặn con là phải kiếm bằng được thứ này, mẹ xem, có được không ạ?
Lấy lòng Vân Hán Dân xong, Vân Vũ Thường lại tiếp tục xun xoe với mẹ mình, đem ra một hộp quà được đóng gói rất đẹp tặng cho mẹ.
- Cái gì mà trông như bảo bối vậy?
Dương Cầm thản nhiên cười nhận lấy, rồi lập tức mở hộp quà ra, hai hàng lông mày bà lập tức dựng lên.
- Hàn bản thư? “Chu lễ chú sơ”?
- Đúng vậy, nghe nói Tống bản thư rất quý, Vệ Hồng nói mẹ nhất định sẽ thích.
Vân Vũ Thường cười cười nói nói, câu nào cũng thêm chữ “Vệ Hồng” vào, như muốn lấy thể diện cho bạn trai mình vậy.
- Tống bản thư đương nhiên là rất quý.
Dương Cầm là giáo sư, tính tình khá lạnh nhạt, những vật bình thường sẽ không làm bà hứng thú được. Tuy nhiên, Vân Vũ Thường tặng quyển “Chu lễ chú sơ” này, quả thực là hợp với ‘khẩu vị’ của bà. Nhẹ nhàng cầm quyển sách lên, cẩn thận lật lật từng trang.
Vân Vũ Thường liền nói:
- Mẹ, về phương diện này mẹ là chuyên gia, ‘phổ cập khoa học’ cho tui con đi.
Mạnh Phu Tử nói: Nhân chi họan, tại hảo vi nhân sư.*
(chú thích: câu này nghĩa là Cái tai họa của con người là ở chỗ thích làm thầy người khác)
Câu này thật là đúng. Mỗi người trong lòng đều có dục vọng thích khoe khoang. Dương Cầm là giáo sư, nên càng “dạy không biết chán”… Vân Vũ Thường coi như “gãi đúng chỗ ngứa” rồi.
Hôm nay đến chúc tết, không phải đơn giản chỉ để mọi người vui vẻ một chút rồi về. Mà có liên quan đến việc Lưu Vĩ Hồng sau này có thể đứng vững trong lòng của Vân Hán Dân và Dương Cầm hay không? Chỉ cần bóng dáng của Hạ Cạnh Cường còn tồn tại trong lòng Vân Hán Dân và Dương Cầm thì Lưu Vĩ Hồng không thể hoàn toàn giành được tình cảm của “nhạc phụ nhạc mẫu” được.
Suy nghĩ này của con gái, Dương Cầm làm sao mà không biết, vì vậy bà liếc mắt nhìn con gái mình, cười mắng:
- Vũ Thường, con muốn trêu mẹ à?
- Mẹ, xem mẹ nói kìa, hôm nay là mùng một tết, không phải là để vui vẻ hay sao? Hơn nữa, quyển Tống bản thư này là do Vệ Hồng dặn con mua, nhưng kiến thức về mặt này, đúng là tụi con không rành thật. Mẹ là giáo sư, giải thích những nghi ngờ là bản chức của mẹ mà.
Vân Vũ Thường mồm mép lanh lợi, cười hì hì nói.
- Ha ha, sở dĩ quyển Tống bản thư này quý, thực ra cũng chỉ là “ vật dĩ hi vi quý”* mà thôi. Ngành khắc, ấn thời Tống rất phồn thịnh, tạo điều kiện cho việc lưu truyền thư tịch một cách rộng rãi. Tống bản thư nằm ở vị trí “thừa tiền khởi hậu”. Bởi vì Tống bản thư được khắc ấn rất kỳ công, được lưu truyền rất ít. Rất có giá trị văn hiến độc đáo.
(chú thích: Vật dĩ hi vi quý, nghĩa là cái gì hiếm thì quý)
Dương Cầm biết rõ con gái mình muốn mượn cơ hội này để xích gần lại mối quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng với nhà mình. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, trong lòng Dương Cầm cũng rất thương. Chỉ cần con gái mình vui vẻ, thì gả cho Lưu Vĩ Hồng cũng được. Vì thế, bà cũng thuận theo yêu cầu của con gái, nên đơn giản giới thiệu một chút về Tống bản thư.
- Mẹ, mẹ nói tiếp đi, cái này con thích nghe.
Thấy Dương Cầm dừng lại, nên Vân Thế Huy không kìm được, nói. Cậu là sinh viên xuất sắc của trường đại học trên thủ đô, đối với kiến thức về các mặt thì đều rất tò mò.
Dương Cầm cực chiều chuộng con trai, thấy con mình hỏi, liền cười nói:
- Được, hôm nay sẽ giảng cho con một bài, nhưng nhớ phải trả học phí đấy nhé.
Nói xong khiến mọi người cười không ngớt, không khí lập tức thân thiết hẳn lên, đúng như người một nhà.
- Kỹ thuật làm giấy thời Tống tương đối phát triển, loại dùng giấy phẩm in ấn rất nhiều. Đại khái là có hai loại là giấy làm bằng tre trúc và giấy bìa. ‘Kiến bản’ thường dùng giấy làm bằng tre trúc, màu hơi vàng, giấy khá mỏng, để lâu sẽ chuyển thành màu đen. ‘Tích bản’ và ‘Xuyên bản’ thường dùng giấy bìa, chính là dùng vỏ cây dâu và vỏ cây nam làm nguyên liệu làm giấy, giấy có màu trắng, khá dày, hai mặt sáng. Ngoài ra không ít địa phương còn dùng Ma chỉ ấn thư. Trong bản khắc thời Tống còn dùng Công văn chỉ bối diện ấn thư, tuy nhiên loại này được lưu truyền khá ít, dễ dàng phân biệt. Quyển “Chu lễ chú sơ” này, có lẽ là thuộc thời kỳ Nam Tống, bản in vùng Tích giang.
Dương Cầm không hổ danh là một giáo sư. Đối với việc phân biệt Tống bản thư thì rất tinh thông, khẽ lật quyển “Chu lễ chú sơ” nói.
- Mẹ, làm sao mẹ biết được đây là bản in thời Nam Tống lại còn biết là vùng Tích Giang?
Vân Thế Huy ngồi lại gần bên mẹ, tò mò hỏi.
- Cái này thì từ hình thức bản và thể chữ là có thể đoán ra. Thời Bắc Tống, bản in phần lớn là mép màu trắng, hai cột trái phải hoặc hai cột bốn phía, cũng có một số bản khắc thời đầu dùng cột đơn bốn phía. Từ trung kỳ Nam Tống bắt đầu lưu hành mép đen, kiến bản gặp tương đối nhiều. Loại bản thư này chữ to, thưa là điển hình của hình thức tích bản. Người Bắc Tống rất chú ý thư pháp, tôn sùng những nhà đại thư pháp như Âu Dương Tuân, Nhan Chân Khanh, Liễu Công Quyền. Tích bản kiểu chữ Âu Dương Tuân chiếm đa số. Con nhìn chữ này, chính là phong cách của Âu Dương Tuân.
Dương Cầm chỉ vào quyển sách, giải thích.
Lần này đến Vân Vũ Thường cũng cảm thấy khâm phục, không kìm được bèn ôm lấy cổ mẹ mình, cười nói:
- Mẹ, mẹ không hổ danh là giáo sư, trình độ này thật tuyệt vời.
- Đi đi, lại lấy mẹ làm trò cười rồi.
Dương Cầm mỉm cười, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
CHƯƠNG 414: TÁN THÀNH
ĩ Hồng ca, ba mẹ em đều có, chỉ có em không có sao?
Vân Thế Huy pha trò cười.
Vân Hán Dân trừng mắt nhìn nó, nhưng lại kìm chế không có quát lớn. Dù sao là mùng một tết, phải chú ý lời nói
Hơn nữa Vân Hán Dân quả thật thích Vân Thế Huy, cũng không đành lòng “tăng thêm ác ngữ” đối với nó
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Em cũng đừng nói, duy nhất quà cho em là để trong túi anh. Chị của em bảo anh đứng ra làm người tốt
Vân Vũ Thường lập tức trợn to mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng từ trong túi lấy ra một hộp quà, là một đồng hồ nam Omega, lóe lóe phát sáng, có chút đại khí. Tặng cho Lưu Hoa Anh là đồng hồ nữ Omega, tặng cho Vân Thế Huy là kiểu đồng hồ nam cùng hiệu như vậy, vừa lúc thích hợp, xử lý sự việc công bằng, không nặng bên này nhẹ bên kia
Vân Thế Huy đeo đồng hồ trên cổ tay, thưởng thức một phen, rất thích, cười ha ha nói:
- Cảm ơn Vĩ Hồng ca
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đều là Vũ Thường bỏ tiền ra, anh chỉ nhặt cái có sẵn, muốn cảm ơn hãy cảm ơn chị của em đi
Vân Vũ Thường liền nghiêm túc nói:
- Ôi, không thể nói vậy, khiêm tốn quá là kiêu ngạo rồi. Dù sao tỷ đã nói với cậu rồi, lần này tiền mua quà, trích ra từ một nửa của cậu, đến lúc đó tỷ sẽ trừ ra. 
Lưu Vĩ Hồng cười cười, hoàn toàn một thần thái không sao cả
Nhị ca không quan tâm tiền. Hơn nữa, tiền này là trong tay vợ mình hay trong tay mình thì có gì khác biệt? Huống chi trong tài khoản của Nhị ca, cũng có “tiền tiêu vặt” hơn một triệu rồi. Với tiêu chuẩn sống của năm 91, Nhị ca hàng ngày phàm ăn cũng tuyệt đối tiêu không hết.
Vân Hán Dân lại khá nhạy bén, nghe vậy hàng hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Vũ Thường, cái gì tôi một nửa anh một nửa, sao lại thế?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Ba, con cũng không giấu ba, con kinh doanh ở Giang Khẩu, là hợp tác với Vệ Hồng, cậu ấy có một nửa cổ phần. Lúc này chiến tranh Kuwait, giá cả dầu thô quốc tế tăng mạnh, chúng con kiếm được một khoản tiền trong thị trường kỳ hạn giao hàng dầu thô ở quốc tế, con đã nói là chia cho cậu ấy một nửa
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, không nói cái gì.


 Biệt thự - nhà cán bộ cao cấp - trong khu Trung Nam Hải.
Dương Cầm hỏi:
- Buôn bán lời một khoản tiền, là bao nhiêu? Tống bản thư và kê huyết thạch đều là giá cả xa xỉ. Thời Minh có một cách nói, một tờ Tống bản một lượng vàng. Đại hồng bào càng là vô cùng hiếm thấy. Vũ Thường, con nói thật với mẹ, những thứ này, đã tiêu hết bao nhiêu tiền?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Mẹ coi mẹ kìa, con cũng không định giấu mẹ. Đại hồng bào đã tiêu khoảng 300 ngàn, quyển Chu Lễ Chú Sơ của mẹ đã tiêu hết 150, 160 ngàn. Đồng hồ của Thế Huy rẻ hơn, vài chục ngàn thì khỏi tính.
Vân Vũ Thường thuận miệng mà nói, giọng điệu thoải mái vô cùng, nhưng khiến đám người Vân Hán Dân nghe rồi trợn mắt há hốc mồm. Không nghĩ qua là trong nhà lại chui ra một “phú bà”
Dương Cầm trố mắt một trận, mới lấy giọng điệu rất không tin mà hỏi:
- Nói vậy, những thứ này, con đã tiêu hết 500 ngàn?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Mẹ, chỉnh sửa một chút, không phải con đã tiêu 500 ngàn, là cậu ấy 500 ngàn. Những thứ biếu ba mẹ, đương nhiên là cậu ấy phải bỏ tiền rồi, con không có rộng lượng thế đâu.
Ngón tay thon dài, chỉ về Lưu Vĩ Hồng
Vân Hán Dân liền trở nên nghiêm túc, nói:
- Vũ Thường… Con đừng có tươi cười với ba. Ba hỏi con, bây giờ con rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền?
Vân Vũ Thường nói:
- Cụ thể bao nhiêu con không có tính tỉ mỉ, hẳn là khoảng 60 triệu, cộng thêm bất động sản.
Vân Thế Huy liền "quái kêu" lên:
- Trời, tỷ, tỷ là nhà tư bản lớn sao?
- Thế Huy, đừng ăn nói lung tung!
Vân Hán Dân rất nghiêm khắc quát, chỉ thiếu chỉ trích.
Lúc này trong nước nhà tư bản tuy rằng không còn là từ ngữ vô cùng cấm kỵ, nhưng thời buổi trước mắt mẫn cảm như thế, trong nhà Vân Hán Dân xuất hiện một “nhà tư bản” thật sự, cũng không phải chuyện nhỏ.
Dương Cầm trên mặt lộ ra thần sắc rất lo lắng, hỏi:
- Vũ Thường, nhiều tiền như vậy, kiếm như thế nào?
Con gái thế gia Bắc Kinh, gia sản 60 triệu, ở đời sau, trên căn bản chẳng là gì, vừa mới thoát khỏi tiêu chuẩn nghèo khó. Nhưng vào năm 91, tuyệt đối là một con số không nhỏ. Khó trách Vân Hán Dân và Dương Cầm đều lo lắng.
Vân Vũ Thường cười nói:
- Ba, mẹ, không cần lo lắng. Tiền của con, lai lịch rất rõ ràng. Chính là kiếm được từ thị trường kỳ hạn giao hàng ở quốc tế, con có bản ghi chép giao dịch hoàn chỉnh của công ty quản lý tài chính Hong kong đều đã in ra lưu trữ, không sợ điều tra.
Vân Hán Dân sắc mặt không bởi vậy mà trở nên thoải mái, trầm giọng nói:
- Vũ Thường, chưa chắc con có phiền bản ghi chép giao dịch chính quy thì có thể mọi chuyện yên ổn. Một khi chính sách có thay đổi, rất nhiều chuyện đều là nói không rõ ràng.
Nói đến chính sách thay đổi, ước chừng có rất ít quốc gia nào, có thể nhanh hơn chính sách thay đổi của Trung Quốc. Vân Hán Dân trải qua quá nhiều sóng gió, đối với chuyện này rất có nhận thức. Khi xã hội kịch liệt thay đổi, là không thể lấy lẽ thường mà đối đãi.
Vân Vũ Thường sắc mặt cũng hơi thay đổi, trong một thời gian ngắn, cũng không biết nên giải thích thế nào với ba. Vài tháng thời gian, từ gia sản hai ba triệu lúc đầu biến thành 60 triệu, Vân Vũ Thường bản thân cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ. Vốn muốn lợi dụng dịp tết, nhắc tới chuyện này với ba mẹ, khiến họ có tâm lý chuẩn bị, không ngờ vẫn khiến cho Vân Hán Dân và Dương Cầm lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Bác Vân, cháu cho rằng, chính sách lớn sẽ không thay đổi qua lớn. Đường lối chung cải cách mở cửa chắc chắn sẽ tiếp tục kiên trì. Sau này chúng ta sẽ tiến một bước tăng cường hợp tác với xã hội quốc tế, tài chính nhà nước và tài chính tư nhân qui mô lớn tiến vào thị trường tài chính quốc tế là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra.
Vân Hán Dân hình dung ác liệt, nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói:
- Dựa vào đâu mà nói vậy?
Hiện tại Vân Hán Dân đã không xem thường Lưu Vĩ Hồng rồi, sự thật chứng minh, người này thành thục điềm đạm hơn bề ngoài của hắn nhiều, không còn là Lưu Vĩ Hồng ăn chơi trác táng như trước kia nữa, mà là ngôi sao chính trị mới của cách mạng đời thứ ba đang nổi lên của Lưu gia. Lời của Lưu Vĩ Hồng nói ra, có lẽ có thể biểu thị vài biện pháp thực hiện mà sau này Lưu gia có thể sẽ áp dụng.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Đường lối này là thủ trưởng chế định. Thủ trưởng còn thì không thể phủ định. Cho dù bất cứ ai, đều không thể phủ định! (Thủ trưởng định chế đây ý nói là Tổng Bí thư).
Lời này nói rất trắng.
Lưu Vĩ Hồng không định quanh co với Vân Hán Dân
- Đêm giao thừa, cháu ở Thanh Tùng Viên (khuôn viên biệt thự của ông nội Lưu Vĩ Hồng, nguyên Chủ tịch nước Lưu Trung Nguyên - Tổng Bí thư sống ở Kim An Viên), cũng có nói qua ý kiến này với ông nội. Lấy ví dụ lúc này cháu đang công tác ở khi Giáp Sơn, còn có rất nhiều quần chúng sinh sống trong nghèo khó, kiên định mà đi con đường cải cách mở cửa là tiền đề lớn. Giải phóng tư tưởng cán bộ, là mấu chốt thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu
Lưu Vĩ Hồng lại nói không vội vàng không hấp tấp.
Vân Hán Dân híp mắt một chút, cẩn thận hỏi:
- Ông cụ nói như thế nào?
Giờ khắc này, Vân Hán Dân trong lòng rất khẩn trương. Bởi vì ông rất rõ, thái độ của ông cụ Lưu, sẽ ảnh hưởng đến thái độ của người kế vị (người tới đây, cuối năm 1991, sẽ lên làm Tổng Bí thư), mà người kế vị sẽ áp dụng đường lối chấp chính nào, không nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến cả một đại cục chính trị
Có phải kiên định chấp hành phương châm chính sách quan trọng mà thủ trưởng định ra hay không, là điểm mấu chốt mà toàn bộ vận mệnh chính trị có ổn định hay không
Trên vấn đề nguyên tắc như vậy, người thật sự có quyền phát ngôn nhất thậm chí là có quyền quyết định nhất, không nhiều, tuyệt đối không hơn chục người. Mà ông cụ Lưu lại là một trong những người có phân lượng rất nặng
Lưu Vĩ Hồng thẳng người, đáp:
- Ông nội đồng ý cho cháu thời gian 3 năm, khiến cháu đi cải cách diện mạo của khu Giáp Sơn (Lư Vĩ Hồng đang là Bí thư khu ủy Giáp Sơn, một khu rất nghèo, 80 nghìn dân, thuộc 1 huyện cũng rất nghèo).
- Ba năm?
Vân Hán Dân nhìn chằm chằm hỏi một câu.
- Đúng vậy, ba năm
Lưu Vĩ Hồng rất khẳng định đáp.
Vân Hán Dân từ từ dựa vào sô pha, đưa tay vuốt tóc, dường như lâm vào trầm tư. Trong phòng khách nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh. Mọi người ai cũng không ngờ, mùng một đầu năm, hai ông cháu lại thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy
Đầu óc của Vân Hán Dân xoay chuyển tốc độ cao. Lưu Vĩ Hồng nói vậy, chí ít đã tiết lộ hai ý. Thứ nhất, quan điểm của ông cụ, đã phát sinh thay đổi. Thay đổi đến mức nào, lúc này cũng không dễ nói, nhưng chắc chắn là có thay đổi. Bằng không, ông cụ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Lưu Vĩ Hồng “thời gian 3 năm”. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng căn bản sẽ không ở lại khu Giáp Sơn đến 3 năm, nhưng ông cụ có thể nói vậy, vốn chính là đại diện một thái độ. Thứ hai, sức khỏe của ông cụ khỏe mạnh, chí ít bản thân ông cụ “đoán trước”, ít nhất còn có thời gian trên 3 năm, có thể nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thay đổi khu Giáp Sơn!
Hai điểm này, đều không phải là nhỏ, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến xu hướng đại thế chính trị Trung Quốc trong những năm sau
Vân Hán Dân trầm tư không kéo dài quá lâu, rất mau liền ngồi thẳng người, cầm lấy thuốc lá trên bàn, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, hút thuốc
- Dạ, cảm ơn bác Vân.
Lưu Vĩ Hồng liền đưa hai tay qua đó.
- Ha ha...
Vân Hán Dân phất tay, cười nói:
- Sau này đừng câu nệ như vậy. Sau này cậu về Bắc Kinh, tới nhà chơi nhiều hơn. Bằng không thì trực tiếp đến văn phòng của tôi cũng được, tâm sự nói chuyện phiếm.
- Dạ
Lưu Vĩ Hồng lại gật gật đầu.
Vân Vũ Thường trên mặt lại lộ ra vẻ mặt nửa mừng nửa lo. Vân Hán Dân nói vậy, không nghi ngờ là chính thức thừa nhận “thân phận” của Lưu Vĩ Hồng, sau này chính là “chàng rể dự bị” của Vân gia.
Không nghĩ tới lần này thăm hỏi hiệu quả sẽ tốt như vậy.
- Vĩ Hồng, ông cụ rất quan tâm đến cậu. Điều kiện cơ sở là gian khổ một chút, nhưng cũng rất có khả năng rèn luyện người ta. Cậu yên tâm công tác ở Lâm Khánh, nghiêm túc làm tốt công tác bản chức của mình. Những tiểu nhân hãm hại và quấy nhiễu, đừng quá so đo (ý nói gia tộc Hạ đang tìm cách phá hoại hoạt động của Lưu Vĩ Hồng tại khu Giáp Sơn). Chỉ cần cậu cho rằng là chính xác, vậy thì nên kiên trì. Tôi tin đa số lãnh đạo cũng là có cách nhìn, cậu đã làm ra thành tích, mọi người đều có thể thấy được
Vân Hán Dân thay đổi sắc mặt hòa ái, từ từ nói, lời nói rất là thấm thía.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng thẳng lưng, kính cẩn đáp:
- Dạ, thưa bác Vân, bác dạy bảo, cháu sẽ nhớ kỹ
- Ha ha, cũng không là dạy bảo, coi như là nói chuyện kinh nghiệm thôi. Vĩ Hồng, một người xuất sắc, nhất là người trẻ tuổi, bên cạnh luôn có người ghen tỵ. Nhưng những điều này kỳ thật cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân cậu vượt qua khó khăn. Đương nhiên rồi, cũng không phải mọi chuyện cậy mạnh, lúc cần các trưởng bối giúp đỡ, kịp thời lên tiếng, hiểu không?
Vân Hán Dân vẻ mặt càng thêm ôn hòa
- Dạ, cháu hiểu.

http://motsach.info/story.php?story=quan_gia__ham_binh&chapter=0412

(1) Quan gia: Con dâu tương lai tặng quà bố mẹ chồng

Ngày Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết (1) Quan gia: Con dâu tương lai tặng quà bố mẹ chồng
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!


Trung Quốc:
Con dâu tương lai tặng quà bố mẹ chồng
Tiểu thuyết "Quan gia" dài hơn 4,2 vạn trang viết về tranh chấp quyền lực và phát triển xã hội Trung Quốc. Để tăng sức mạnh của các gia tộc, rất nhiều cuộc hôn nhân chính trị đã được tổ chức, theo đó con cháu được gia tộc chỉ đạo kết hôn với con cháu của gia tộc khác. Vân Vũ Thường, con gái của Vân Hán Dân, cán bộ cao cấp cấp Bộ trưởng, đã làm lễ ăn hỏi với Hạ Cạnh Cường, cháu đời thứ ba kiệt xuất của gia tộc lừng danh họ Hạ.
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường - cặp thanh mai trúc mã,
Kim Đồng Ngọc Nữ trong Quan gia
Tuy nhiên, vì tình cách hoàn toàn trái ngược nhau, Vân Vũ Thường kiên trì kéo dài ngày thành hôn tới 5 năm, trong quá trình đó ngày càng thân thiết với Lưu Vĩ Hồng, cháu đời thứ ba kiệt xuất của gia tộc lừng danh họ Lưu (con trai Lưu Thành Gia, Quân đoàn trưởng Quân đoàn chủ lực), và cuối cùng đi tới hủy hôn ước, kết thân và quyết định làm dâu họ Lưu. Việc con gái họ Vân hủy hôn ước với họ Hạ, quay sang họ Lưu đã đẩy ba gia tộc Hạ, Lưu và Vân vào cuộc chiến ngấm ngầm nhưng khốc liệt. Dưới đây là các chương viết về con dâu tương lai họ Vân ngày Tết đến tặng quà bố mẹ chồng tương lai họ Lưu và con rể tương lai họ Lưu ngày Tết đến tặng quà bố mẹ vợ tương lai họ Vân.

Trong truyện, gia đình Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng trước đây sống gần nhà nhau, cùng trong khuôn viên khu vực dành riêng cho các lãnh tụ Trung Quốc. Vân Vũ Thường lớn hơn Lưu Vĩ Hồng 2 tuổi, coi như là chị, thường dắt Vĩ Hồng và em gái Vĩ Hồng đi chơi, mua quà..., nên dù yêu nhau vẫn gọi nhau là chị - em; chỉ sau khi kết hôn mới chuyển sang xưng hô anh - em.

Lưu ý tiền Trung Quốc trong những năm 1990-1991 rất có giá trị; tiền lương hàng tháng của cán bộ Trung Quốc chỉ khoảng 80-100 tệ; 50.000 tệ trở lên đã có thể mua được nhà ở nông thôn; 200.000 tệ đã có thể mua được nhà ở thành phố lớn. Những quà của dâu rể tương lai tặng bố mẹ đều rất giá trị và hết sức đặc biệt: Hồ phù, cổ thư, kê huyết thạch đại hồng bào, vòng đeo tay bạch kim... để thấy văn hóa của tầng lớp quý tộc Trung Hoa hiện đại thế nào.

Trong đoạn dưới đây, những quà tặng của con dâu, con rể cho các đấng sinh thành cỡ hàng trăm nghìn tệ là rất lớn. Những đoạn đóng mở ngoặc trong truyện là tôi, LTM, viết thêm để giải thích.

Cảnh bên trong Trung Nam Hải, nơi ở của các lãnh đạo cao nhất Trung Quốc.
Trong bài các ảnh đều là cảnh trong Trung Nam Hải, nguồn: google earth.
CHƯƠNG 410: HỔ PHÙ!
ùng một tháng giêng, căn hộ cao cấp của văn phòng tập đoàn quân ở Bắc Kinh, sáng sớm đã bày ra một bàn tiệc phong phú
Nói phong phú, là bởi vì thức ăn rất tinh tế, số lượng cũng không nhiều, bốn món một canh, phần cơm cán bộ công tác tiêu chuẩn, nhưng mỗi một món đều chia làm hai phần, trên thực tế là tám món một canh
Mùng một tết, dựa theo tập tục Bắc Kinh là phải ăn sủi cảo. Cho nên phía trước mỗi người còn có một chén sủi cảo nhỏ. Nhà chỉ có bốn người, lại có năm bộ bát đũa, rất hiển nhiên còn có khách chưa tới
Ban đầu tính là bữa cơm mùng một tết phải ăn cùng với các đồng chí của phòng làm việc. Sau khi Lưu Thành Gia (bố Lưu Vĩ Hồng - chú rể tương lai) đảm nhiệm Quân đoàn trưởng, thường xuyên vào Bắc Kinh họp hành, gặp gỡ thủ trưởng tổng bộ và thủ trưởng quân khu hoặc là thăm hỏi ông cụ, làm phiền các đồng chí của phòng làm việc không ít. Nên muốn mượn cơ hội này, nói lời cảm ơn với mọi người, cũng là lễ tiết tất yếu. Tuy nhiên kế hoạch có chút thay đổi, bởi vì Vân Vũ Thường (con dâu tương lai) muốn qua đây thăm hỏi.
Vốn không cần gấp gáp như vậy, giữa trưa qua đây cùng nhau ăn cơm trưa cũng được. Nhưng Lưu Thành Gia ăn sáng xong, thì phải vội vã chạy về căn cứ quân sự, nên lần thăm hỏi này, cũng chỉ có thể định vào buổi sáng. Tối hôm qua sau khi trở về từ đại nội, Lưu Thành Gia lại cùng các đồng chí của phòng làm việc cùng nhau ăn cơm tất niên, uống vài ly rượu, có thể xem là lịch trình kín mít
Lưu Hoa Anh (em gái Lưu Vĩ Hồng) cười hì hì hỏi:
- Anh, chị dâu khi nào thì đến a?
- Sắp rồi sắp rồi
Lưu Vĩ Hồng nhìn đồng hồ, cười nói.
Lâm Mỹ Như (mẹ Lưu Vĩ Hồng) liếc mắt nhìn con gái một cái, nói:
- Hoa Anh, chút nữa Vũ Thường đến, con đừng ở đó gọi bậy a, vẫn là gọi chị Vũ Thường đi.
Nhìn ra được, Lâm Mỹ Như đối với chuyện này vẫn có chút "Kháng cự". Cũng không phải nói Vân Vũ Thường không tốt, mấu chốt là Lâm Mỹ Như vẫn chưa làm tốt chuẩn bị tâm lý. Bà trước đây một lòng một dạ muốn cùng Tiêu Huệ Quân kết thông gia, đối với Tiêu Du Tình (cô gái 17 tuổi, gia đình quý tộc, rất mê Lưu Vĩ Hồng) rất vừa lòng. Cứ cảm thấy vì Vân Vũ Thường mà cùng Hạ gia tạo thành thế nước với lửa không thể dung hòa. Mặc dù Lâm Mỹ Như đối với sự tình trên chính trị hiểu biết không nhiều lắm, cũng mơ hồ đoán được, cái tên bí thư huyện ủy mới nhậm ở huyện Lâm Khánh cứ nhằm vào Lưu Vĩ Hồng, nói không chừng còn có bóng dáng Hạ gia trong đó. Đây không phải rất vô vị sao? Tự dưng đâu đâu, lại tuyển về cho con trai một đối thủ mạnh mẽ như vậy
Thằng lớn của Hạ gia, mọi người đều nói, là nhân vật lợi hại.
Lâm Mỹ Như luôn lo lắng đứa con sẽ chịu thiệt. Dù sao Hạ Cạnh Cường tham gia công tác ở cơ quan lớn tại Bắc Kinh đả nhiều năm có biết bao nhiêu kinh nghiệm khôn khéo? Lưu Vĩ Hồng tốt nghiệp đại học vẫn chưa được hai năm, kinh nghiệm quan trường khẳng định không bằng đứa con Hạ gia
Tuy nhiên đầu năm đầu tháng, Lâm Mỹ Như có lo sầu thế nào, cũng không thể nói ra.
Lưu Hoa Anh làm sao hiểu được tấm lòng của mẹ chứ, tiếp tục vô tâm không lo nghĩ nói:
- Mẹ, có sao đâu à. Chị Vũ Thường dù gì cũng đã cùng anh con xác thực quan hệ, sớm hay muộn cũng sẽ là chị dâu con thôi. Trước kia Vân Vũ Thường đối với con rất tốt, con rất thích chị ấy. Anh, em ủng hộ anh! Giơ hai tay ủng hộ!
Nói xong, Lưu Hoa Anh liền giơ hai tay lên.


Lưu Hoa Anh còn đang học đại học, hai mươi tuổi, đang lúc sức sống thanh xuân tràn đầy, rất hoạt bát hiếu động, nghe nói chị Vũ Thường sắp trở thành chị dâu mình, trong đầu thật sự rất cao hứng.
Lâm Mỹ Như cười sẵng giọng:
- Hoa Anh, con gái con đứa, chú ý một chút, đừng giống như con bé ngốc.
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:
- Đúng vậy Hoa Anh, phải thục nữ, hiểu chưa? Như vậy tương lai mới có thể tìm được người chồng tốt
- Hừ, hiếm lạ sao? Tiểu thư đây hiện tại vẫn chưa để mắt tới ai. Hừ muốn cưới em, phải có bản lãnh thật sự, chỉ có gia thế tốt cũng không được
Lưu Hoa Anh cái mũi nhỏ hấc lên kiêu ngạo nói.
Di truyền từ gien của Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, Lưu Hoa Anh lớn lên rất là xinh đẹp, cho dù là người đẹp như mây của nhà quyền quý thế gia, luận diện mạo thì Lưu Hoa Anh được xem là khá nổi tiếng. Tuy nhiên phương diện tính cách cũng rất ngang bướng, có thể sánh với Lưu Nhị Ca (Lưu Vĩ Hồng là một trong 4 nha nội - con ông cháu cha - nổi tiếng nhất Bắc Kinh, được xếp vào hàng đại ca). Lưu Vĩ Hồng (là người tái sinh trở lại) nhớ rõ, đời trước Lưu Hoa Anh cũng đến gần ba mươi tuổi mới kết hôn, gả cho một người gia thế bình thường. Người đàn ông đó không có sở trường gì khác, chỉ là tính cách rất tốt rất tận tình săn sóc, đối với Lưu Hoa Anh tốt đến tận xương tủy
Đó là chuyện sau khi Lưu gia xuống dốc, nhưng đời này, hẳn là sẽ có khác biệt rất lớn. Có lẽ Lưu Hoa Anh sẽ không còn cơ hội quen biết cậu trai thành thật kia nữa. Lưu gia không tuột dốc vòng tròn xã hội giai cấp bình dân, Lưu Hoa Anh là rất khó tiếp xúc được. Có lẽ căn bản không cần chờ đến năm gần ba mươi tuổi Lưu Hoa Anh sẽ xuất giá, kết hôn với một thế gia tử nào đó
Hôn nhân chính trị, lựa chọn đầu tiên luôn là thế gia nhà quyền quý
Tuy nhiên hiện tại Lưu Hoa Anh tuổi còn nhỏ, cũng là không vội thu xếp chuyện này.
Lâm Mỹ Như nhìn con gái, yêu thương nói:
- Tốt, tốt, biết Đại tiểu thư nhà ta có thư năng lực, tương lai nhất định tìm được người bạn trai có bản lĩnh lớn
- Tất nhiên, ít nhất phải có khí thế như anh con, dám ở nhà chống đối ông cụ! Anh, anh giỏi thật. Lúc này a, em là thật sự khâm phục anh!
Lưu Hoa Anh nói xong, hướng Lưu Vĩ Hồng vươn ngón tay cái trắng nõn giống như được tạc từ ngọc
Lưu Thành Gia liền trừng mắt nhìn con bé, nghiêm túc nói:
- Hoa Anh, không được nói lung tung!
Lời như vậy, quả thật là không thể nói bậy, nếu chẳng may lan truyền đi ra ngoài, nói con cháu Lưu gia ở nhà chống đối ông cụ, không đồng ý chính kiến của ông cụ, vậy còn được sao?
Lưu Hoa Anh liền thè lưỡi, làm mặt quỷ.
Lưu Thành Gia trước nay luôn nghiêm túc cũng phải mỉm cười. Cũng giống các bậc cha mẹ khác, đối với con út, luôn là yêu thương thêm vài phần. Huống chi hôm nay là mùng một đầu năm, Lưu Hoa Anh lại quả thật vô cùng đáng yêu.
Lại nói đùa vài câu, thì căn hộ sang trọng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang vang
- Đến đây!
Không đợi Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, Lưu Hoa Anh liền nhảy dựng lên, nhảy chân sáo ra mở cửa, ngoài cửa, Vân Vũ Thường một thân áo lông hoa hồng tím, quần màu đen bó sát người, giày bốt cao sáng bong, mái tóc đen mượt nghiêng nghiêng phủ trên vai phải, bộ ngực cao ngất, eo nhỏ nhắn, cách ăn mặc trẻ trung xinh đẹp phối với phong thái thuần thục cao quý, hòa lẫn vào nhau tạo thành một loại sức hấp dẫn cực kỳ đặc thù.


- Oa…
Lưu Hoa Anh đầu tiên là hét lên một tiếng, lập tức kéo lấy tay Vân Vũ Thường, kêu la không ngớt
- Chị dâu, chúc mừng năm mới!
- Hoa Anh... chúc mừng năm mới!
Vân Vũ Thường bị Lưu Hoa Anh kêu tiếng chị dâu, nghe đến khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi lược đỏ lên, lập tức tự nhiên hào phóng chào hỏi Lưu Hoa Anh
- Chị dâu, mau vào mau vào, chỉ chờ chị thôi đó, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên
Lưu Hoa Anh rất là hưng phấn, giữ chặt tay Vân Vũ Thường, đi vào trong phòng
Vân Vũ Thường giơ tay day day đầu Lưu Hoa Anh, trên mặt tràn đầy vẻ trìu mến. Trước kia hai nhà là hàng xóm, Lưu Hoa Anh cũng là "Người sùng bái" của Vân Vũ Thường, giống cái kiểu theo đuôi suốt ngày theo sau Vân Vũ Thường, Vân Vũ Thường đối với Lưu Hoa Anh cũng là rất yêu thích, giống như người chị thật sự
Đi tới trước mặt Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, Vân Vũ Thường hơi hơi cúi đầu, theo quy củ mà thăm hỏi vấn an:
- Chú Lưu, cô Lâm, chúc mừng năm mới!
Lưu Thành Gia mỉm cười gật đầu, nói tiếng “chúc mừng năm mới”
Đừng thấy Lâm Mỹ Như dường như hơi không vui vì Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lui tới với nhau, nhưng khi Vân Vũ Thường thật sự đến, thì trên mặt Lâm Mỹ Như đã tô đầy vẻ tươi cười, đứng dậy, giữ chặt tay Vân Vũ Thường, không ngừng quan sát, miệng chậc chậc tán thưởng không ngừng.
Bất kể như thế nào, Vân Vũ Thường là cô gái mà Lưu Vĩ Hồng thích, hơn nữa tám chín phần mười sắp sửa trở thành con dâu Lưu gia, Lâm Mỹ Như cũng không muốn lần đầu tiên gặp mặt chính thức, liền để lại ần tượng không tốt trong cô bé
Ở mặt đạo lí đối nhân xử thế, Lâm Mỹ Như kỳ thật là rất lão luyện. Đây cũng là hoàn cảnh cho phép. Lâm Mỹ Như vốn là con gái gia đình bình dân, gả vào Lưu gia một nhà quyền quý siêu cấp như vậy, cử chỉ lời nói, đều phải cẩn trọng dè dặt. Đã hơn hai mươi mấy năm, đạo lí đối nhân xử thế kia vẫn còn chưa tinh thông sao?
- Đến đây đến đây, Vũ Thường, ngồi, mau ngồi đi, cùng nhau ăn sủi cảo
Lâm Mỹ Như nói liên thanh
- Vâng, cảm ơn cô Lâm
Vân Vũ Thường tiếng cười nhẹ nhàng, ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, lập tức mở túi tùy thân mang theo ra, từ trong lấy ra mấy phần quà. Đặt ở trước nhất, là một cái hộp nhung màu vàng, nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ quý giá.
- Chú Lưu, đây là một phần quà nhỏ con mua được trong một buổi đấu giá ở Hongkong, nghe nói là hổ phù điều binh đời Tần. Con đối với cái này không hiểu cho lắm, nhìn qua cảm thấy rất tốt, nên đấu giá lấy nó. Chú xem thử, có thích không?

Gate of the Temple of Longevity and Prospering
Vân Vũ Thường mỉm cười đem hộp quà tặng nhung vàng hai tay đưa tới trước mặt đến Lưu Thành Gia
- Hổ phù đời Tần?
Lưu Thành Gia lập tức có chút kinh ngạc, vội vàng tiếp lấy, nhẹ nhàng mở ra
Chỉ thấy trong hộp nhung tơ vàng, có một vật điêu khắc hình mãnh thú màu đen, ước chừng cao 4 mm, nhìn kỹ, cực giống một con mãnh hổ đang phi, trên người còn có khảm văn tự kim, tất cả đều là chữ triện. Miếng hổ phù này, chỉ có một nửa.
Hổ phù xuất hiện sớm nhất vào thời Xuân Thu Chiến quốc, lúc ấy chọn dùng hình hổ đúc từ đồng dùng làm bằng chứng điều binh của trung ương phát cho địa phương quan hoặc thủ lĩnh đóng quân, xưng là hổ phù. Hổ phù mặt trái khắc có chữ, chia làm hai, nửa bên phải cất giữ ở triều đình, nửa bên trái phát cho tướng soái cầm binh hoặc quan địa phương, cho tới bây giờ đều là hổ phù chuyên dụng, mỗi địa phương một loại phù, tuyệt đối không thể sử dụng một binh phù đồng thời điều động quân đội ở hai địa phương, khi điều binh khiển tướng phải có hai nửa hợp lại kiểm chứng, mới có thể có hiệu lực.
Miếng hổ phù này nhìn qua uy nghiêm trầm trọng, vô cùng sống động, chế tác cực kỳ tinh xảo, một cảm giác tang thương của lịch sử ập vào mặt mà đến. Xem ra hẳn là nửa bên phải, cũng chính là một nửa kia cất giữ tại triều đình. Thời xưa dĩ hữu vi tôn (rất tôn trọng bên phải), đến sau này mới dần dần diễn biến thành dĩ tả vi tôn (tôn trọng bên trái).
Lưu Thành Gia ngựa chiến nửa đời, hành quân luyện binh nhàn hạ, đối với lịch sử quân sự rất có nghiên cứu, nhất là sau khi đảm nhiệm quân đoàn trưởng quân khu tác chiến Bắc Kinh, lại càng đọc nhiều sách vở, không còn là một "Lực sĩ" chỉ biết anh dũng đấu tranh. Vừa thấy loại binh phù cổ đại này, liền lập tức mê muội, cầm lấy nửa miếng hổ phù kia, cẩn thận xem xét, liên tiếp gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc cũng lộ ra nét tươi cười hưng phấn.
- Tốt, tốt, chú tuy rằng không phải là chuyên gia đồ cổ, không phân được thật giả, nhưng hổ phù này, chế tác tinh xảo, quả thật làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay...
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói:
-Chỉ cần chú Lưu thích là tốt rồi.
Lưu Vĩ Hồng liền ở trên mặt bàn hướng Vân Vũ Thường vươn ngón tay cái. Việc này, Vân Vũ Thường trước đây đều là giữ bí mật với hắn. Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc không thể tưởng được, Vân Vũ Thường không ngờ kiếm về được một hổ phù, đủ thấy đã tốn không ít tâm tư vì việc này.
Người vợ toàn diện này, làm việc cũng đủ dụng tâm.
CHƯƠNG 411: LƯU NHỊ CA ĐẮC Ý VÊNH VÁO
âm Mỹ Như cũng không thích hổ phù, tâm tư của cô đang đặt ở chỗ khác hỏi:
- Vũ Thường, hổ phù này mua được tại cuộc đấu giá ở HongKong à?
Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy, dì Lâm. ở HongKong thường xuyên có các cuộc bán đấu giá đồ cổ, cháu cũng là nghe nói ở cuộc đấu giá đó có đấu giá một chiếc hổ phù, thuộc loại lâu đời nhất nước ta, cho nên con mới đi xem.
- Chiếc hổ phù này rất đắt phải không?
- Cũng không đắt lắm, gần hai trăm ngàn thôi. Chỉ có một nửa, nên giá không cao lắm. Nếu là một đôi, ghép vào, thì giá lại không như vậy nữa. Chắc phải cao lắm.


Vân Vũ Thường thuận miệng đáp, giọng điệu khá thoải mái.
Lâm Mỹ Như trợn mắt há hốc miệng:
- Hai trăm ngàn?
- Đúng vậy, dì Lâm. Chiếc hổ phù này có giấy chứng nhận giám định của chuyên gia, là vật phẩm thời Tần.
Hai trăm ngàn, đến Lưu Thành Gia cũng giật mình, nói:
- Vũ Thường, vật quý như vậy, chú Lưu không thể nhận được đâu.
Vân Vũ Thường chưa trả lời, Lưu Hoa Anh đã kêu lên:
- Ba, ba làm sao vậy? Cái này cũng đâu phải người ngoài tặng đâu. Người nhà tặng sao lại không thể nhận được chứ? Ba thật là.
Vân Vũ Thường khẽ cười nói:
- Đúng vậy, chú Lưu, đây là con và Vệ Hồng tặng chú, hẳn là không trái với quy định.
Lưu Hoa Anh cười nói:
- Ba, ba đừng quan tâm đến giá cả làm gì, cứ coi như là một vật nhỏ, ba đặt trong phòng để làm cái chắn giấy đi.
Lưu Thành Gia cũng là người quyết đoán, không làm bộ làm tịch. Thấy vãn bối đều nói như vậy, liền cười ha ha nói:
- Được, nếu các con đã có hiếu như vậy thì chú xin nhận.
- Ba, như vậy mới phải chứ. Tướng quân thì phải có phong thái của tướng quân chứ.
Lưu Hoa Anh cười nói.
Mặc dù Lâm Mỹ Như cảm thấy hai trăm ngàn này quả thực rất lớn, nhưng Lưu Thành Gia đã tỏ thái độ rồi nên cũng không nói gì. Hơn nữa, Vân Vũ Thường tặng vật phẩm quý như vậy, đủ thấy là có thành tâm rồi. Lâm Mỹ Như không thể không có chút ‘động lòng’ được.
- Dì Lâm, dì xem cái vòng tay này, dì có thích không?
Vân Vũ Thường lại lôi một hộp quà ra nữa, để tặng Lâm Mỹ Như.
- Cái này, Vân Vũ Thường à. Con khách khí quá đấy.
Lâm Mỹ Như cười nhận món quà, rồi mở hộp quà ra, bà không khỏi bị chói mắt. Một chiếc vòng tay bằng bạch kim tuyệt đẹp, sáng loáng, lấp lánh nằm trong chiếc hộp.
- Dì Lâm, với khí chất của dì, vốn thích hợp nhất là đeo vòng ngọc. Tuy nhiên vòng ngọc thượng phẩm thì không dễ gặp được. Vội quá nên con đành phải mua chiếc vòng tay này để tặng dì, quả thực là ngại quá.
Vân Vũ Thường cười nói.
Lưu Hoa Anh bèn lấy chiếc vòng tay ra, cấn thận đeo lên tay mẹ, cười nói:
- Mẹ, đây là chiếc vòng tay bằng kim cương đấy. Mẹ phát tài rồi.
Lâm Mỹ Như cười mắng:
- Trẻ con, chỉ biết có phát tài thôi. Vũ Thường, chiếc vòng tay này chắc cũng đắt lắm phải không? Dì Lâm già rồi, không thích hợp đeo thứ trang sức đắt tiền như vậy. Tấm lòng của con dì nhận rồi, còn chiếc vòng này để thanh niên tụi con đeo đi…
Dù Lâm Mỹ Như có thích chiếc vòng tay này không, cũng nên khách khí nói vài câu.
- Dì Lâm, dì vẫn còn trẻ mà, không già chút nào cả.
Vân Vũ Thường mỉm cười ‘nịnh hót’ một câu.
Lưu Hoa Anh bất chấp tất cả, lập tức đeo chiếc vòng cho mẹ, rồi chậc lưỡi khen:
- Mẹ, trông đẹp lắm. Da mẹ vừa trắng vừa mịn màng, đeo chiếc vòng này trông quý phái lắm.
Nói xong ai nấy đều bật cười.
Lâm Mỹ Như sẵng giọng: - Con cho rằng mẹ con như con hay sao? Còn vừa trắng vừa mịn màng cái gì chứ? Dùng từ lung tung cả.
- Vâng, con dùng từ lung tung. Vậy mẹ đưa cho ba nhìn xem, có phải là vừa trắng vừa mịn màng hay không? Ba, ba nói đi…
Lưu Anh Hoa lôi tay mẹ, trông rất hồn nhiên. Có cô bé, không khí trở nên khác hẳn. Bằng không sẽ rất nặng nề.
Lâm Mỹ Như cười nói:
- Con thích như vậy, thì tặng con đấy!
- Ấy, không được. Đây là chị dâu hiếu kính với trưởng bối, con làm sao dám cướp được? Mẹ đừng nói vậy nữa, chị dâu sắp có ý kiến rồi kia kìa, chị ấy tặng quà cho mẹ, mẹ lại định tặng cho người khác.
Lưu Hoa Anh cười khúc khích nói.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, kéo Lưu Hoa Anh qua, xắn tay áo của cô lên, lộ ra một cánh tay nhỏ bé nõn nà, đúng là cổ tay như ngọc, khiến người ta phải động lòng. Vân Vũ Thường lập tức mở một hộp quà khác, từ bên trong lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay nữ, rồi đeo lên tay Lưu Hoa Anh.
- Oa! Hãng Omega!
Lưu Hoa Anh bất ngờ thốt lên. Thời năm chín mốt, những hãng nổi tiếng chưa vào trong nước. Đại đa số người dân, khả năng chưa nghe qua tên nhãn hiệu Omega này. Nhưng Lưu Hoa Anh lại nằm trong số ít những “người hiểu biết” đó. Tầm mắt của con cái “nhà quan” này không giống bình thường. Những thông tin mà họ được tiếp xúc, thì con nhà bình thường còn lâu mới so sánh được. Đồng hồ đeo tay Omega, chỉ mới nhìn qua là cô đã biết rồi.
- Hoa Anh, em xinh như vậy, chị nghĩ chiếc đồng hồ này em đeo trông sẽ rất đẹp.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói.
Để chuẩn bị quà cho ‘trưởng bối’ và những người thân của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cũng đã phải đổ bao tâm huyết. Người nhà họ Lưu có ai không hiểu biết rộng? Những món quà bình thường thì đâu dám tặng. Riêng tặng cho Lưu Thành Gia tấm hổ phù, Vân Vũ Thường cũng mất mấy tháng trời để tìm hiểu. Bắt đầu từ lúc xác định quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường đã chuẩn bị quà cho Lâm Mỹ Như và Lưu Hoa Anh rồi. Cái này thì đơn giản hơn một chút, đồ của phụ nữ mà, các đồ trang sức để lựa chọn khá nhiều, không phải mất quá nhiều thời gian. Còn Lưu Gia Thành thì lại khó, đường đường là một tướng quân, những quà tặng bình thường như rượu, thuốc, thì cũng được nhưng lại chưa đủ thành ý.
Từ khi trưởng thành, lần đầu lấy thân phận là bạn gái (người yêu) của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong nhà họ Lưu, qua loa quá thì không được, không những làm mất mặt Lưu Vĩ Hồng, mà thân phận của chủ tịch Vân (Vân Vũ Thường là Chủ tịch một tập đoàn kinh tế lớn) liên đới cũng bị hạ thấp.
Cũng may cuối cùng cùng chọn được tấm hổ phù này, vừa xứng với thân phận của Lưu Thành Gia. Còn về mất một chút tiền, thì cũng chẳng thành vấn đề.
- Ồ, cảm ơn chị, chị tốt quá!
Lưu Hoa Anh vui mừng nhảy cả lên, ôm lấy cổ vân Vũ Thường, rồi thơm lên má cô một cái, làm cho mọi người phải bật cười.
Thực ra Lưu Hoa Anh cũng không phải nông cạn như vậy, một chiếc đồng hồ đeo tay đâu thể “mua chuộc” được cô. Đó là cô “giành” thể diện cho anh mình. Từ hành động thực tế của cô, chứng tỏ cô rất ủng hộ Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường. Lúc này, tuổi cô vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang đi học, biểu hiện của cô như vậy, mọi người cũng sẽ không thấy phản cảm mà chỉ cảm thấy cô hồn nhiên, dễ thương.
Quả nhiên Vân Vũ Thường liền và cô liền trở nên gần gũi hẳn lên.
Giữa chị dâu em chồng, nếu xử lý tốt ngay từ bây giờ thì sau này Lưu Vĩ Hồng cũng đỡ phải đau đầu.
- Được rồi, được rồi, Hoa Anh, đừng ồn ào nữa. Nào, mọi người cùng ngồi xuống ăn sủi cảo đi, để nguội rồi thì không ngon đâu.
Lâm Mỹ Như cười tủm tỉm nói.
Mọi người lại ngồi xuống.

Lưu Vĩ Hồng ‘lén’ giơ tay về phía Vân Vũ Thường, nhẹ giọng nói:
- Chị, quà của em đâu?
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, nhoẻn miệng cười. Quà năm mới cô chuẩn bị cho Lưu Vĩ Hồng không hề ít, quần áo, giày dép, vật dụng linh tinh, đầy cả một va li, tuy nhiên hiện tại cô không mang ở đây.
Lưu Hoa Anh thính tai, nghe được, bèn nói to:
- Anh, anh cũng thật là. Chị Vũ Thường đã đồng ý làm bạn gái anh, là món quà quý giá nhất rồi. Anh thử nghĩ xem, có món quà nào quý hơn nữa không?
Vân Vũ Thường liền cười, xoa nhẹ lên đầu Lưu Hoa Anh, đối với cô em chồng cổ quái này, trong lòng thực sự rất thích.
- Nói cũng phải. Vật vô giá này lọt vào tay anh rồi. Quả thực là món quà quý báu.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, gật đầu lia lịa. Tuy nhiên, có lẽ đắc ý quá, mà câu tiếp theo hắn nói:
- Ha ha, mỗi năm đều được một món quà như vậy thì tốt biết bao.
- Con nói cái gì?
Lâm Mỹ Như, Vân Vũ Thường, Lưu Hoa Anh trố mắt, há miệng, nhìn chằm chặp vào Lưu Nhị Ca.
- À, không… không nói cái gì. Con vui quá, nói lung tung rồi. Nào, mọi người ăn sủi cảo đi, con đói rồi.
Bí Thư Lưu toát cả mồ hôi lạnh, gắp một miếng sủi cảo to tướng bỏ vào miệng, cúi đầu, không dám “nhìn người”. Xem ra người này, bất luận lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, tuyệt đối không để vui quá mà không biết trời đất là gì, nếu không sẽ có phiền toái lớn.
Vân Vũ Thường không kìm nổi, luồn tay qua bàn mà nhéo hắn một cái. Hôm nay năm mới, nên Vân ‘tỷ tỷ’ mới không “hạ độc thủ”. Lưu Nhị Ca cũng âm thầm chịu đau, cúi đầu xuống xuýt xoa.
- Vũ Thường, nào, ăn nhiều một chút đi. Con bé này, một mình ở Giang Khẩu công tác, quả là vất vả.
Lâm Mỹ Như liên tục gắp thức ăn cho Vân Vũ Thường. Cho dù trong lòng có chút ‘bực bội’, nhưng lúc này không thể ‘lôi’ ra được, đành phải ‘sắm vai’ bà mẹ chồng tốt đến cùng.
- Cảm ơn dì Lâm. Thực ra, cũng không vất vả đâu ạ. Vệ Hồng thường xuyên gọi điện cho con, công ty bên Giang Khẩu cũng có mấy chục công nhân hỗ trợ. Bình thường con phải sắp xếp công việc một chút, cũng không phải là mệt lắm.
Vân Vũ Thường khẽ cười nói.
Lâm Mỹ Như gật đầu, nói:
- Ừ, có người hỗ trợ là tốt rồi. Vũ Thường, dì Lâm có câu này muốn nói cho con, về tiền nong, kiếm không hết được đâu, đủ dùng là được rồi. Đừng vì kiếm tiền mà làm khổ mình quá. Còn trẻ tuổi, phải chú ý đến sức khỏe của mình, nhất là phụ nữ chúng ta, càng phải chú ý hơn.
Lâm Mỹ Như, bất luận là chỗ nào, lúc nào, “bệnh nghề nghiệp” đều phát tác một chút. Đây là lần đầu tiên Vân Vũ Thường đến nhà với tư cách là “con dâu”, nếu không phỏng chừng bác sỹ Lâm còn truyền cả bí quyết cho rồi.
Vân Vũ Thường vội vàng kính cẩn đáp:
- Vâng ạ, dì Lâm. Con hoàn toàn đồng ý với dì. Vệ Hồng nói, sau này nếu muốn đầu tư, đặc biệt là thao tác đầu tư tài chính, có chuyên gia hỗ trợ, thì sẽ không vất vả nữa.
Lâm Mỹ Như liền cười tủm tỉm.
Vân Vũ Thường câu nào cũng "Vệ Hồng nói ", khiến Lâm Mỹ Như rất vừa lòng.
http://motsach.info/story.php?story=quan_gia__ham_binh&chapter=0411