Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Ngày mai anh đi

Ngày Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Ngày mai anh đi
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!


 
Ngày mai anh sẽ tới một nơi xa lạ. Nơi ấy không có em, không có mùa Thu Hà Nội, không có một bến bờ nào cho con tim anh neo đậu. Ngày mai sẽ chỉ có mình anh trên chuyến bay về nơi xa xôi. Nơi anh chỉ có những ngày trống trải buồn và cô đơn vô tận…
Những điều cứu rỗi linh hồn anh không phải là rượu hay thuốc mà lại là em. Nụ cười của em, sự quan tâm của em, đôi mắt em nhìn và giọng nói của em. Anh chỉ cần có thế. Có thể anh chỉ đi vài hôm, nhưng cũng có thể sẽ là một khoảng thời gian dài. Buồn vì anh lại không thể tự mình quyết định được.
Sự lạnh lùng của em đang giết dần giết mòn con tim anh, linh hồn anh. Anh sẽ mang theo niềm hi vọng về tình yêu dành cho em để đi tới một phương trời xa lạ, để chuẩn bị cho anh một chốn nghỉ nào đó trong những ngày cận kề thu úa. Từng chiếc lá vàng rơi, từng chiếc lá xanh cũng rơi, những chồi non cũng rơi trong cơn bão tố.
Mỗi ngày. Anh chỉ xin em một điều nhỏ thôi. Anh chỉ xin em cho anh gặp em một lần dù chỉ là một phút nhìn thấy em cười. Có phải là quá cao sa không em?
Chiều nay. Có mùi hương hoa sữa trên phố này. Tháng Mười cuối Thu mang chút lạnh se se lòng hay là tự trong lòng anh đã lạnh. Tiết trời mênh mang niềm nhớ, cảm giác khi mình sắp phải đi đến một nơi nào đó mà không có em thật buồn.
Mọi thứ đối với anh giờ đây chẳng còn êm đềm nữa. Mái nhà và công việc không còn là niềm vui cho anh. Anh chỉ còn một cảm giác cô đơn không thể nào bày tỏ. Chỉ còn em trong một đời… chỉ còn em cho anh một chút niềm hi vọng nhỏ nhoi thôi… có lẽ nào em cũng xa xôi?
Mai em ở lại, mong nắng về mơn man cho môi em đỏ, mong gió về hân hoan cho tóc em bồng. Và mong…
Có phút giây nào em nhớ anh không? Có phút giây nào em thấy lòng mình trống trải khi chẳng còn anh trong cuộc đời để yêu em bằng thứ tình yêu cuồng si. Anh đi bất cứ phương trời nào cũng mang bóng hình em trong con tim. Chuyến bay ngày mai sẽ lại nhắc anh nhớ về buổi đầu tiên ta gặp gỡ, cũng trời, cũng mây, cũng những tình cờ duyên phận.
Bao đêm rồi anh không ngủ được, những giấc ngủ chập chờn mơ tỉnh. Sự thao thức của con tim và khối óc làm cho thân xác anh rã rời. Con tim anh khô héo. Có phải trời sắp sang Đông rồi nên cây khô rụng hết lá đợi chờ, có phải vì sắp sang Đông nên linh hồn anh đang chết…
Cho anh một bờ bến. Khi đi xa anh muốn lại tìm về…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét