Ngày Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Em ghét và sợ nhìn thấy cảnh máy bay cất cánh
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!
Em ghét và sợ nhìn thấy cảnh máy bay cất cánh. Khi máy bay bay dần lên cao, mang theo anh trên đó, chỉ là đi xa, đến một nơi nào đó xa lắm thôi, mà em cảm thấy như nó đã mang anh, rời xa em mãi mãi. Còn vài phút nữa thôi, là máy bay cất cánh. Anh tận dụng chút ít thời gian đang trôi đi vùn vụt để dành cho em những lời yêu thương.
- Chỉ 10 tháng thôi, nhanh lắm mà. Rồi anh sẽ lại trở về bên em. Sang đó, anh sẽ liên lạc thường xuyên với em. Em sẽ không cảm thấy cô đơn đâu. Vì anh luôn ở bên cạnh em. Anh yêu em.
- Anh cố gắng học thật tốt nhé, để sớm về với em. Anh yên tâm, em sẽ biết tự chăm lo cho mình, như khi có anh ở bên. Để 10 tháng nữa, cũng tại sân bay này, em cười tươi với bó hoa trên tay, đón anh trở về. Em yêu anh.
“Tình yêu trong xa cách cũng giống như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn. Anh tin tình yêu của chúng mình là một ngọn lửa lớn, vì chúng mình sẽ luôn cạnh nhau, vượt qua mọi khó khă
Anh vẫn luôn nói với em như vậy, và em tin vào điều đó.
Lúc đầu, lũ bạn bảo em quá mạo hiểm: “Sau 10 tháng trở về, chắc gì anh đã còn yêu em. Rồi 10 tháng xa cách ấy, có biết bao nhiêu điều xảy ra? Người ta ở bên cạnh nhau, còn không hiểu hết về nhau, còn cãi nhau chí chóe. Mình xa xôi thế này, cãi nhau thì sao đây? Người ta gặp nhau nhiều, để xa nhau còn thấy nhớ. Mình xa nhau mãi thế này, liệu nỗi nhớ có bị chai lỳ? Em cứ mặc kệ tất cả! Dẫu biết không hiểu chuyện gì rồi sẽ xảy ra. Cũng chẳng hiểu tại sao, em yêu anh nhiều đến vậy? Có lẽ cũng bởi vì, anh yêu em nhiều!
Rồi sau đó, biết tính em: “Muốn là sẽ làm!” Nên chúng nó cũng không nói nhiều nữa, mà quay sang động viên, an ủi em. Rằng công việc hàng ngày, cuộc sống đời thướng sẽ khiến thời gian trôi đi nhanh lắm. Chẳng mấy chốc là hết 10 tháng đâu. Mà em đâu phải chờ đợi một mình, em còn có anh ở bên cơ mà!
Mới sang, anh liên lạc với em nhiều lắm. Nào thì chat, nào thì chat voice, webcam, điện thoại… Đúng là nỗi nhớ, da diết, dày vò em, anh đến khó chịu. Thấy khuôn mặt quen thuộc của anh đó, nghe giọng nói trầm ấm của anh đó. Nhưng sao muốn ôm anh thật chặt như khi anh ở nhà thì lại không thể?
Anh kể em nghe hôm nay anh làm gì, ăn gì, thời tiết bên đó ra sao, anh chuẩn bị vào kì học mới như thế nào. Rồi thằng bạn thân người Đức của anh ghen tị với bức ảnh anh và em trên bàn học của anh…
Em kể anh nghe bạn bè anh ở nhà quan tâm em nhiều lắm. Chắc trước lúc đi, anh “giao” em cho họ rồi phải không? Hôm thì anh kể chuyện cổ tích ru em ngủ, hôm em hát cho anh nghe… Đến khi em chìm vào giấc ngủ thì cũng là lúc anh bắt đầu nấu ăn tối, rồi học bài. Em như nổ tung, đến không chịu được mỗi khi nghe anh thì thào “Anh nhớ em nhiều lắm, ngủ ngoan nhá em yêu của anh, anh yêu em…”
Đúng là nỗi nhớ, da diết, dày vò em và anh đến khó chịu
Em ghen tị với lũ bạn vì chúng được người yêu quan tâm, gọi điện hỏi han từng lúc. Được người yêu đón sau mỗi buổi học, mang áo mưa mỗi khi trời mưa bất chợt. Được nhận những món quà mỗi khi có ngày lễ…
Có rất nhiều lần, anh cũng cảm thấy khó chịu và thương em lắm. Vì không thể chăm em mỗi khi em bị ốm, không thể sửa hộ em cái tivi nhiễu chuyện, không thể đi cùng em tụ tập với lũ bạn, để em tự hào khoe rằng “Đây là người yêu tao”…
Lúc nào hình ảnh anh cũng tràn ngập trong tâm trí em. Niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống, vào bản thân em, vào anh khiến em vượt qua được những lúc cô đơn đến yếu lòng. Để rồi, đôi lúc, nỗi nhớ anh còn cào khiến em tỉnh dậy vào giữa đêm cầm điện thoại gọi cho anh, để hỏi: “Anh đang học bài à? Em nhớ anh nhiều lắm!”
Anh lặng đi, vì cũng không biết phải làm gì. Chỉ biết mắng em yêu, sao giữa đêm lại thức giấc, ngủ ngoan đi, mai còn dậy sớm đi học cơ mà.
Em phụng phịu tắt máy, nhắm mắt và miệng vẫn còn chúm chím cười.
Thế mà lũ bạn cũng phải ghen tị với em. Vì trên facebook em tràn ngập lời anh yêu thương. Cứ đi học về, là em lại online, lướt web, xem anh có “tín hiệu” gì không? Chợt trái tim em thổn thức, lâng lâng hạnh phúc:
“Dù anh không hôn lên môi em ngủ ngon em yêu.Dù muốn nghe từng hơi thở mỗi đêm giấc say nồng Giờ đây mới tiếc thay, thời gian ấy quá mau Chờ nhau trong nỗi nhớ nhung…”
Em xem đi xem lại clip anh làm, ngâm nga mãi những câu hát. Lòng ngập tràn yêu thương. Càng tự hào hơn khi đọc được những comment khen ngợi của mọi người. Em biết chúng mình đang có 1 tình yêu thật đẹp. Thời gian chỉ là thử thách cho tình yêu đó. Có anh, bất cứ điều gì em cũng có thể vượt qua. Anh cho em niềm tin, chúng mình cùng trao nhau hy vọng về một cuộc tình dài lâu đến suốt cuộc đời…
Múi giờ chênh lệch 6 tiếng. Anh bắt đầu kì học mới, em bị cuốn đi với cuộc sống hàng ngày, học tập, bạn bè, khiến mình ít liên lạc với nhau hơn. Em không còn những thời gian dài để kể lể, lách chách. Anh không còn nhiều những clip, câu nói yêu thương. Thi thoảng cũng chỉ là những câu chúc ngủ ngon, ngày mới tốt lành em yêu trên facebook em.
Biết rằng, em và anh đều bận. Anh là người luôn đặt ra những mục tiêu rõ ràng cho từng thời kỳ. “Để sớm về bên em” cũng là một trong những lý do, anh phải cố gắng hoàn thành tốt nhất mọi công việc. Điều đó làm em hạnh phúc. Và em cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần tin tưởng, luôn hướng về nhau là đủ.
Lại một chủ nhật như mọi khi, sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho nhau. Em online, đợi anh mà chẳng thấy. Chắc giờ này, anh còn đang say sưa ngủ, không biết trong giấc mơ anh có em? 4 giờ chiều Việt Nam (bên đó là 10 giờ sáng, sao anh vẫn chưa dậy. Em lo lắng gọi điện. Anh nhấc máy, nhưng không phải là giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm như mọi khi. Anh nhăn nhó, “Để cho anh ngủ chút nữa đi, hôm qua anh thức khuya”. Em giận, chẳng gọi, chẳng đợi anh ngủ dậy để nói chuyện nữa, em quyết không online.
Hai ngày, ba ngày trôi qua, tự nhiên em thấy hoang mang và lo lắng. Không biết có chuyện gì đang xảy ra? Em mở máy tính, lên mạng và nhận được bức thư dài của anh. Em lặng đi, đầu óc như muốn nổ tung. Em như đang rơi từ con dốc cao không phanh. Thấy mọi thứ quanh mình như sụp đổ…
“… Những ngày qua, anh cảm thấy mệt mỏi… Mình dừng lại ở đây đi… Anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định viết cho em bức thư này…”
Em vội vàng gọi cho anh ngay, nhưng anh đã tắt máy. Làm sao được bây giờ? Em cũng không thể bay sang cùng anh như chị người yêu cũ anh đã từng nói.
Nhưng nhất định, em chờ đợi ngày anh trở về, để trả lại những điều vốn thuộc về anh.
Em tuyệt nhiên khóc, nước mắt cùng nỗi đau thấm vào tận tâm gan. Nhưng không hồi âm bức thư của anh. Em vốn là 1 cô gái cá tính và mạnh mẽ. Và luôn biết rằng, níu kéo là 1 điều không thể trong tình yêu. Nhất là với anh, em đủ hiểu anh, để biết rằng, trong tình yêu, anh luôn tàn nhẫn như thế. Cứ tưởng, với tình yêu của em, đã thay đổi được con người anh. Nhưng không! Anh đã đưa ra muôn vàn lí do để anh yêu em, biết được anh và em thuộc về nhau. Nhưng lý do cho một sự chia tay, lại chưa hề có. Chỉ là “anh mệt mỏi”. Cuộc sống xa xôi nơi đất khách quê người, khiến anh cần 1 người luôn ở bên động viên, chăm sóc. Mà em thì chưa làm tốt điều đó. Em mặc nhiên công nhận.
Ai đó đã gỡ bỏ mối quan hệ trên facebook của em. Và tất nhiên, điều duy nhất khiến em có thể bớt nặng nề lúc này là khóa facebook. Mọi người ai cũng thắc mắc tại sao em có thể từ bỏ nhanh đến vậy. Nhưng họ không thể hiểu anh bằng em.
Thi thoảng em có liên lạc với anh mà không được. Nhưng em vẫn không ngừng hy vọng, chờ đợi, hy vọng điều gì đó mong manh, chờ đợi ngày anh trở về. “Đường chờ đợi là con đường em đang đi, có tình yêu và thật nhiều nỗi nhớ. Không biết con đường đó xa và dài như thế nào, nhưng em luôn chờ và mong anh trở về.
2 tháng trôi qua, em lại mới đủ can đảm để mở facebook. Vào friendlist của mình, không thấy anh đâu? Tim em đập mạnh. Loay hoay qua một số người bạn, tìm được anh, đầu em căng ra khi thấy avatar là 1 người con trai đang cõng 1 người con gái. Zoom vào, người con trai đó là anh… Anh đang hạnh phúc bên tình yêu mới của mình. Người con gái Việt Nam đang học bên đó cùng anh. Vậy là niềm tin đã hoàn toàn sụp đổ, không một lời giải thích từ anh, nhưng lý do cho sự chia tay thì đã rõ ràng. Em không thể nói gì khi facebook của cô bé đó cũng tràn ngập những lời yêu thường từ anh như đã dành cho em…
Kết thúc…
Em phải khác…
Mạnh mẽ lên và sống cuộc sống của chính em. Không vì một ai. Em coi sự xa nhau của chúng ta là an bài.
Khi ngồi viết những dòng tâm sự này, còn một tháng nữa là anh về Việt Nam. Vậy là em đã trải qua 9 tháng đợi chờ. Nhưng thật vô lý khi chờ đợi điều đã không thuộc về mình. Anh không thể thực hiện lời hứa của mình: “Hè sang năm, khi anh trở về, anh sẽ đưa em đi chơi thật nhiều, sẽ cùng em trở lại con đường đó, quán nhỏ đó, anh sẽ đưa em về nhà chào bố mẹ…” Nhưng nhất định, em phải giữ lời. Chờ đợi ngày anh trở về, để trả lại những điều vốn thuộc về anh.