Ngày Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Mình sẽ nắm tay nhau đến cuối cuộc đời
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!
Trước ngày lên tàu viễn dương theo lệnh của công ty, tôi vội vàng, luống cuống trao sợi dây chuyền bạc cho cô ấy như lời hẹn ước.
Tôi là thủy thủ tàu viễn dương, vừa kết thúc chuyến hải trình dài 8 tháng. Được nghỉ, tôi quyết vào internet cho khỏi lạc hậu, vô tình lại lọt vào thế giới "Ngôi sao" này. Đọc mấy bài các bạn viết về "Lời cầu hôn lãng mạn", tôi lại nhớ đến ngày ấy, cách đây gần 4 năm, cảm xúc trong tôi vẫn không hề thay đổi, dù rằng tôi quả là một anh chàng vụng về, không lãng mạn chút nào. Tôi muốn tặng vợ những dòng này như một lời cảm ơn tình yêu mà em đã dành cho riêng tôi. Và tôi cũng muốn tặng những anh chàng Nôbita, hãy tin rằng luôn có một nàng Xuka đang đợi bạn!
Hồi đó, tôi mới tốt nghiệp Cao đẳng Hàng hải, chuẩn bị đi chuyến tàu đầu tiên, trong tay chẳng có gì. Còn vợ tôi - lúc đó là người yêu, đã là giao dịch viên của một ngân hàng lớn ở tỉnh. Khi biết nàng và tôi là một cặp, từ bố mẹ, cho đến anh chị em, bạn bè cô ấy đều phản đối ghê lắm. Cũng đúng thôi, vì cô ấy hơn tôi về mọi mặt, cả học vấn, hình thức, cho đến kinh tế. Và cũng bởi cái nghề của tôi gắn với câu các cụ vẫn nói: "Lái tàu, lái lợn, lái xe/ Làm thân con gái chớ nghe thằng nào".
Chẳng biết từ bao giờ các cụ truyền lại câu ấy, để rồi cánh thủy thủ chúng tôi chưa lên tàu đã có tiếng "lăng nhăng" (thật ra thì chưa được "miếng" nào!). Tối ấy, nghe tin sáng hôm sau tôi phải đi gấp theo lệnh của công ty, cô ấy phóng xe trong mưa đi mua bao nhiêu đồ cho tôi mang theo. Trời mùa đông, vừa mưa, vừa rét, lúc gặp tôi, tay cô ấy lạnh cóng, mắt mũi đỏ hoe. Tôi ôm người yêu vào lòng, vừa thấy ấm áp, lại vừa xót xa. Đi xa, tôi thương cô ấy ở nhà với bao vất vả, tủi thân, lại thêm sức ép từ phía gia đình, bạn bè, cám dỗ từ các vệ tinh xung quanh nữa. Tôi thương, và cũng sợ mất người yêu!
Tôi muốn nói bao nhiêu điều với cô ấy, mà rốt cục hai đứa chỉ lặng im ôm nhau, chẳng nói được gì cả. Vèo một cái đã tới 21h30, giờ giới nghiêm nhà nàng, chúng tôi phải chia tay nhau. Luống cuống, vụng về, tôi tháo sợi dây chuyền bạc đang đeo, vội trao cho cô ấy, chỉ nói được mỗi câu: "Đợi anh, em nhé! Nhất định anh sẽ về mua nhẫn cưới cho em!", rồi "tắc tị". Cô ấy ôm tôi, vỗ về, rồi tôi nghe tiếng hát khe khẽ "nắm tay em chặt anh nhé, nước mắt em nhiều khi rơi…". Tôi thấy vai mình ướt, mà tim ấm áp lạ kỳ!
"Vợ ơi! Mình sẽ nắm tay nhau cùng đi đến cuối cuộc đời, vợ yêu nhỉ?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét