Ngày Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Những ngày xa xứ không anh
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!
Em đang tập những ngày không có anh, ở nơi xa xôi lạnh lẽo này, bản thân em phải quen dần với nhiều thứ, mang thêm vài cái mặt nạ để mọi người xung quanh không phải bận lòng. Yêu cũng quen mà xa cũng quen. Ừ, cái lúc yêu, mới được âu yếm, chiều chuộng, thấy lạ lẫm, ngượng ngùng, rồi cũng quen. Cái thói quen ấy ngấm dần thành nghiện và giờ xa rồi cũng phải tập để mà quên, quên cái cảm giác vỗ về, cưng nựng, quên cái khoảnh khắc thấy mình hạnh phúc hơn mọi người. Bên em là biển rộng, bên em là sông dài, là bầu trời đầy mây và gió mát chiều qua, chỉ có điều những ngày yêu dấu này không còn có anh, dù viết đến đây lòng em như se sắt lại.
Em sợ mình mềm yếu, em sợ mình nhạt nhẽo, sợ sự gai góc, sắc sảo ngày nào phải nhạt phai, sợ mang tiếng phụ lòng, sợ quá nhiều thứ để cái nỗi nhớ anh phải chìm theo giấc ngủ, dù mỗi sáng ngủ dậy, ngồi trước gương, em thấy mình sắp "một màu" mất rồi. Đôi khi em thấy mình lạc lõng giữa cái bộn bề này, quá nhiều áp lực bắt mình phải sống khác mình, giấu đi cảm xúc thì hay ho gì phải không? Những ngày vất vả, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thật dễ, em vui vì công việc bận bịu, bận đến nỗi chẳng còn thời gian để nghĩ và hình dung về anh, dù rằng thi thoảng, cái siết tay hay ánh mắt của đôi lứa ngoài đường lại làm em chạnh lòng. Nhưng mà không sao, cái trống vắng ấy chỉ một lát thôi, em lại là em, sôi nổi và vui vẻ như bao ngày.
Phải chờ đến ngày em không còn yêu anh, có lẽ là xa lắm vì giờ còn yêu và sâu sắc thế này thì em biết làm sao? Em buồn, em nhớ, em thương anh. Từ môi, mắt, nụ cười, từ cái vòng tay kéo em lại gần, cả câu chuyện phiếm lúc ăn uống quán xá, chỉ thế thôi mà làm em không sao quên. Ngày yêu dấu không anh, em trở về lẻ bóng cô đơn, lúc tan tầm sẽ mệt nhoài không ai chăm sóc. Ngày yêu dấu không anh, em chẳng có ai vui vầy mỗi tối, chẳng có sự nhõng nhẽo giận hờn, chẳng còn nước mắt ôm ấp làm hoà. Ngày yêu dấu không anh... thật là khó, anh nhỉ? Sau cơn mê, ai sẽ dìu em?
Đêm nay, em không còn một mình nữa, bạn bè, đồng nghiệp đã sang vui vầy với em, sẽ xập xình ca hát, sẽ dắt nhau thăm thú, ăn uống, nhậu nhẹt đến hết ngày. Lại bận rồi, lại phải quên tạm anh thôi, lại để anh tạm vào một góc trong tim và đêm về, em lại vỗ về cái kỷ niệm ngọt ngào ấy. Đâu phải xa vì hết yêu, nên cái nỗi nhớ ấy chẳng khiến em đau, nó là động lực để em sống tiếp, vui vẻ hơn, cho anh khỏi bận lòng.
"Ai dắt em qua nỗi đau?", em đã quỳ rất lâu, đối diện với những tượng Phật mà người ta cho là linh thiêng, em đã hỏi đi hỏi lại và em nhận được sự im lặng. À đúng rồi, sự im lặng sẽ dẫn em đi qua nỗi đau này, chỉ cần thế thôi là em vui lắm rồi. Có thể em viết ra những điều này sẽ làm nhiều người không vui, chỉ là nỗi đau, sự mất mát không phải dễ dàng để vượt qua. Với người này có thể là vài hôm, còn em có lẽ là lâu hơn. Nhưng lâu đến bao giờ, em chưa thể trả lời được.
Những ngày xa xứ không anh, em tự dối lòng, em nhắc mình là mọi thứ sẽ qua nhanh thôi. Mọi thứ chỉ giống cơn mơ phải không? Em đang muốn vùng vẫy để tỉnh lại nhưng khi tỉnh lại, em thấy mình nhỏ bé và trơ trọi. Những ngày xa xứ không anh, em tập dần thói quen mà khi có anh, em đã ỷ lại để em mạnh mẽ cứng cỏi như ngày nào, chỉ đơn giản là vắng anh, em vẫn sống và sống cũng tốt lắm anh ạ!
Trong cơn mê, mọi lý lẽ và nguyên tắc đều bị xoá mờ. Chỉ còn lại sự hăng hái, sự nồng nhiệt và ngọn lửa ấy như muốn thiêu rụi tất cả xung quanh. Trong cơn mê, ai cũng tưởng rằng sự say đắm ấy sẽ tồn tại vĩnh cửu, thế rồi sau cơn mê... cái vĩnh cửu ấy lại được đổi bằng cái nhếch mép hay chén rượu nhạt ven đường.
Có một dòng sông chảy vào từng mạch thởCó một con người bất chợt đến rồi cũng ra đi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét