Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Tôi chỉ ước được "hư hỏng" vì... anh

Ngày Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Tôi chỉ ước được "hư hỏng" vì... anh
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!


Nếu đàn bà mất trinh là hư hỏng, tôi chỉ ước được hư hỏng với người mình yêu.
Năm 18 tuổi bắt đầu yêu. Cuộc tình của tôi đẹp hệt như những câu chuyện trong sách vở. Nó bắt đầu từ cái nhìn vụng trộm, tiến đến những cái nắm tay ngượng nghịu và nụ hôn vụng về. Và cho tới ngày hôm nay, khi ở tuổi ngoài 40, điều duy nhất mà tôi tiếc ở cuộc tình ấy chính là tôi đã không mạnh mẽ để dâng hiến cho anh sự trong trắng của mình.

Tôi không biết ai đó gọi người con gái mất đi sự trong trắng là gì: là loại đàn bà lăng loàn, mất nết, hư hỏng, dễ dãi, không chính chuyên ….hoặc bất cứ tính từ tệ hại nào đại loại như thế. Nhưng với tôi lúc này, nếu có một điều ước, tôi chỉ cầu mong sao ngày ấy tôi đủ sự hư hỏng, đủ sự dễ dãi để được một lần là người đàn bà của anh – người mà tôi yêu thương suốt đời.

Ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, chúng tôi đã yêu thương nhau như chưa từng có tình yêu nào hơn thế. Tôi hạnh phúc ngập tràn khi yêu và được anh yêu. Chúng tôi cũng vẽ ra cho mình tương lai ngập tràn niềm vui, với tổ ấm và những đứa con thơ. 

Nhưng ngày ấy, vì những sợ hãi, những yếu đuối mà chúng tôi chưa từng một lần đi quá giới hạn dù khao khát bản năng trong chúng tôi không phải là không có. Chúng tôi vẫn chỉ dừng lại là những đêm nằm bên nhau, nghe nhịp thở có phần mạnh mẽ hơn bình thường, thấy tim mình thổn thức và đập nhanh hơn vì những nỗi niềm giấu kín bên trong…

Chỉ có vậy, cả anh và tôi không ai dám vượt qua cái ranh giới của cái gọi là dâng hiến và tận hưởng.
Tôi chỉ ước ngày ấy mình đủ mạnh mẽ để là người đàn bà của đời anh (Ảnh minh họa)

Tôi giữ gìn được sự trong trắng của mình cho tới tận ngày anh ra đi. Một tai nạn đã cướp mất anh khỏi tôi, để tôi – một cô trinh nữ bơ vơ trên cõi đời này một mình khi mà tình yêu vẫn mãi đong đầy. 

Ngày tiễn đưa anh, điều ân hận lớn nhất của tôi là chưa từng một lần trao cho anh tất cả, chưa từng một lần được là người đàn bà của anh, thuộc về anh thực sự. Tôi mang theo nỗi day dứt và tình yêu đó tới tận ngày hôm nay, ngày tôi vẫn là người con gái ở tuổi 40.

Mọi người đã động viên tôi cất cuộc tình ấy vào quá khứ để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc khác nhưng tôi không làm được. Có thể tôi sẽ bình yên hơn sau sự ra đi của anh ấy nếu như ngày đó tôi từng thuộc về anh một lần, từng được dâng hiến sự trong trắng của mình. 

Nếu như vậy, ngày hôm nay tôi đã có thể trả nghĩa cho cuộc tình đó bằng việc tìm kiếm cho mình một hạnh phúc mới. Nhưng với anh, tôi vẫn còn nợ một sự trong trắng vì sự trinh tiết ấy là cái biểu hiện thiêng liêng nhất, đại diện cho tình yêu mà tôi dành cho anh. Tiếc là tôi đã không đủ hư để dành cho anh điều đó.

Tình yêu có lí lẽ riêng của nó và con người khi yêu cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nếu người ta dùng quá nhiều cái đầu để tính toán thì trái tim ấy hoặc là bị gò ép hoặc là yêu chưa đủ sâu. Mọi cái trong tình yêu thuộc về cảm xúc bản năng. 

Giờ đây tôi vẫn sống một mình lặng lẽ, cô đơn, tôi tự hỏi chính mình rằng, nếu như ngày đó tôi trao cho anh tất cả và rồi sự không khi cuộc đời nghiệt ngã cướp anh khỏi tôi thì ngày hôm nay, mọi người có nhìn nhận và đánh giá tôi – một người đàn bà không còn trong trắng là kẻ mất nết và hư hỏng hay không? Nếu sau khi mất trinh đó thì ngày hôm nay tôi có được quyền lấy chồng, được quyền yêu thương và được yêu thương một người nào đó không?


Tôi không thể quên được anh - người đàn ông tôi yêu thương trọn đời (Ảnh minh họa)
Nếu anh ấy còn sống, dù cho tôi và anh ấy không có một tờ hôn thú nhưng tôi sẽ tự nguyện hiến dâng cho anh tất cả. Tôi muốn khẳng định lại một lần nữa: Tôi tự nguyện. Và nếu nói như một người phụ nữ nào đó “Chỉ có đàn bà hư hỏng mới mất trinh” thì có lẽ tôi là người đàn bà hư hỏng, không chỉ hư hỏng về thể xác mà hư hỏng trong tiềm thức vì tôi khao khát được như vậy.

Có những cuộc tình chỉ là gió thoảng mây bay nhưng cũng có những cuộc tình là khắc cốt ghi tâm. Và với tôi, tình yêu thực sự không phải là tình yêu đi đến cùng cái kết viên mãn mà là tình yêu mang lại đầy đủ cảm xúc nhất của cuộc đời. Chỉ cần khi yêu, tình yêu đó là duy nhất và không vụ lợi, toan tính thì ngay cả phải đánh đổi bằng cái màng mỏng manh ấy cũng đều đáng được trân trọng.

Nếu gọi những người đàn bà mất trinh là hư hỏng, thì tôi chỉ ước được hư hỏng với người mình yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét