Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Cần công bằng với Phan Thị Bich Hằng và những nhà ngoại cảm chân chính

Ngày Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013 Blog của Báo Mới Hà Nội chia sẻ với bạn đọc bài viết Cần công bằng với Phan Thị Bich Hằng và những nhà ngoại cảm chân chính
Chúc bạn xem tin tức vui vẻ !!


Tôi rất ủng hộ quan điểm nêu trong bài viết này. Cá nhân tôi, ngay trong bài lưu đầu tiên về chị Hằng, đã khẳng định "tôi tin có thế giới bên kia, hãy đừng vì một số sai lầm mà vội vàng kết luận chị là người lừa đảo, vô lương tâm và tôi nghiêng về phía ủng hộ việc làm của chị". Từ những năm còn bé sống nơi rừng rú trong thời kỳ sơ tán tránh bom Mỹ (1967-1972), tôi đã tin là có thế giới khác sống cạnh ta, chỉ có điều ta không nhìn thấy (cũng giống như ngoài trái đất, còn có nhiều hành tinh khác có sự sống nhưng ta chưa tiếp xúc được). Tôi cũng tin rằng vào thời cổ đại xa xưa, khi loài người mới xuất hiện, trái đất còn hỗn mang, âm u, thì giữa hai thế giới thật của chúng ta và ảo của linh hồn, có sự giao tiếp qua lại rất dễ dàng (nếu xem các truyện thần thoại Hy Lạp thì thấy rất rõ), nhưng rồi trái đất nóng lên, cây cối bị hủy diệt, ánh sáng ngày càng nhiều... nên âm dương càng trở nên cách biệt; chỉ còn một số người có khả năng đặc biệt mới có thể tiếp xúc được với người âm. Chị Hằng trong giai đoạn vừa qua là một ví dụ điển hình; nhưng cũng có thể đến nay chị không còn năng lực đó nữa. Nếu thật thì đó là điều đáng tiếc, nhưng cũng rất bình thường trong cuộc sống sinh vật, giống như người già chúng ta tự nhiên đến lúc nào đó sẽ mất năng lực trong một số chuyện.
Cần công bằng với Phan Thị Bich Hằng và những nhà ngoại cảm chân chính
Hà Văn Thùy: Sau phóng sự của VTV, công luận ồn ào lên án các nhà ngoại cảm nói chung và cô Phan Thị Bích Hằng nói riêng. Tôi xin được bàn góp đôi lời.

Vong hồn – hồn người chết, là câu chuyện có từ xa xưa, từ Đông sang Tây, ở mọi dân tộc. Trong những giai đoạn lịch sử nhất định, nhà cầm quyền coi là mê tín dị đoan nên ra sức cấm đoán. Nhưng thực tế chứng tỏ, mọi cấm đoán đều vô hiệu. Những hoạt động bói toán, lên đồng chưa bao giờ ngừng. Dù bị trừng phạt, vẫn lén lút hoạt động.


Tôi từng chứng kiến, sau chiến tranh chống Pháp, ở miền Bắc một thời hoạt động bói toán đồng bóng nở rộ. Không ít người nhờ những thầy bói quê mà tìm được hài cốt thân nhân. Tương tự vậy, sau năm 1975 hoạt động tìm mộ cũng bùng phát. Hài cốt được tìm thời kỳ này phần nhiều là liệt sĩ. Vì lý do nhân đạo và là đối tượng có công nên chính quyền không cấm cản. Hoạt động tìm kiếm hài cốt liệt sĩ được trợ giúp của các ông bà vốn là “thầy bói, cô đồng” ngày xưa, nay có mỹ danh “nhà ngoại cảm”…

Trước khi đi vào câu chuyện, xin được đề cập vấn đề mấu chốt nhất: có linh hồn không?

Cách đây không lâu có vị đại tá, tiến sĩ dẫn lời nhà vật lý lý thuyết lừng danh Stephan Hawking nói rằng: “Không hề có linh hồn,” để rồi khái quát lên như thánh chỉ: linh hồn không có! Kính trọng con người thiên tài trong khoa học này, nhưng tôi cùng hàng triệu người cho rằng, Hawking đã nói những điều ông chưa hiểu! Cố nhiên, lời nói như vậy không có giá trị. Con người hôm nay đủ trưởng thành để phân biệt được lời nói sai hay đúng bất kể người nói là ai!

Từ kinh nghiệm bản thân và trí tuệ nhân loại, tôi xin thử đưa ra quan niệm về linh hồn như sau:

- Linh hồn là thực thể sống, có tâm hồn, có trí tuệ và quyền năng, tồn tại trong thế giới riêng của họ. Linh hồn giao tiếp với chúng ta qua người môi giới là nhà ngoại cảm hay những người ngồi đồng. Quyền năng của linh hồn có thể rất nhỏ, như làm ta nóng ruột, bồn chồn khiến cần phải làm việc gì đó mà vô tình tránh được tai nạn. Cũng có thể làm ta té ngã hay trừng phạt bằng những tai nạn lớn hơn…

- Nhà ngoại cảm hay con đồng là người được phú bẩm khả năng đặc biệt để giao tiếp với linh hồn, qua đó “phiên dịch” những gì linh hồn muốn truyền đạt. Có thể ví nhà ngoại cảm như cỗ máy ra đa đặc biệt, có khả năng phát hiện chiếc máy bay đang bay trên trời. Nhưng chiếc máy bay này cũng đặc biệt ở chỗ có máy tàng hình. Khi nó bật máy tàng hình, “rada” của nhà ngoại cảm thành vô hiệu.

Từ hai quan niệm trên, chúng tôi xin lý giải hai trường hợp tìm hài cốt sau.

Vụ thứ nhất là việc tìm hài cốt liệt sĩ Hà Huy Tập. 

Như thông tin trên mạng, biết ông bị giết tại một địa điểm ở Củ Chi mà gia đình và tổ chức với nhiều cách không sao tìm được hài cốt ông. Nhưng rồi, do tấm lòng của con cháu, do quyết tâm của chính quyền, cuối cùng thì hài cốt ông cũng tìm thấy. 

Trên đường tìm kiếm có những diễn biến sau: Trước đó ông viết lá thư cho gia đình đại ý “đã dấn thân cho đất nước nên không còn là của riêng mình nữa, xin gia đình quên đi.” Lời nguyền của một người đã là “nặng nghìn cân”. Huống hồ ở vị thế của ông, một ông vua lúc gian nguy thì, quân bất hý ngôn “vua không nói dỡn” nên lời nguyền càng khó gỡ. Vì vậy, nhiều lần gia đình thuyết phục (cố nhiên, qua nhà ngoại cảm) nhưng ông không chịu về. Một khi không chịu thì với quyền lực của mình, ông phá không cho tìm

Ta có thể thấy cách phá khá đơn giả: để chắc chắn, gia đình đưa nhiều nhà ngoại cảm tới, còn ông thì như chiếc máy bay trên bầu trời, lúc này nhá máy cho ông A thấy ở vị trí này, lúc sau nhá máy cho ông B thấy ở vị trí khác. Vậy là các vị ngoại cảm cãi nhau, công việc đình trệ. Nhưng do gia đình (trong đó người chủ trì có tâm, có trí) biết ông là người phục tùng tổ chức nên mượn đến tổ chức giúp sức. 

Như ta thấy trong tư liệu, phải qua một hội nghị chi bộ mà người chủ trì là Bí thư Võ Văn Tần ra quyết nghị, ông Hà Huy Tập mới chịu chấp hành. Ta còn thấy ở đây, Cụ Hồ Chí Minh, tuy không biếu quyết nhưng cũng đồng ý việc này. Vậy vẫn chưa xong, phải đợi Cụ thủy tổ Hà Mại sống 600 năm trước về, chủ trì cuộc bốc mộ. Biết thế nào các vị ngoại cảm cũng “đá” nhau, Cụ thủy tổ và người chủ trì giao việc trực tiếp cho một cô ngoại cảm vườn, là con cháu. Trên hiện trường, bất chấp những lời ra lệnh của các vị ngoại cảm cao thâm, cô cháu ngoại cảm vườn chỉ tuân theo lời Cụ Tổ. Và hài cốt được phát hiện.

Trường hợp thứ hai là của gia đình người bạn tôi.

Chú em bạn tôi hy sinh ở Quảng Trị. Bạn tôi tới Trung tâm tiềm năng con người nhờ hai nhà ngoại cảm, trong đó có cô Bích Hằng. Bằng thủ thuật của mình, cả hai người cùng chỉ tới ngôi mộ vô danh số 47 nhưng ở hai nghĩa trang cách nhau hơn chục cây số! Gia đình phải đi lại rất nhiều lần. Một lần, khi đến nghĩa trang A, người anh rể của liệt sĩ, vì tin cô Hằng nên kiên quyết đào mộ ở đây. Bạn tôi thận trọng hơn, anh dẫn được nhà ngoai cảm địa phương tới nghĩa trang. Ông này phán: “Liệt sĩ không ở đây. Mộ giả đấy, toàn đất chẳng có gì đâu!” Người anh rể của liệt sĩ tức tối bỏ về. Đêm, bạn tôi thuê người lén đào mộ thì đúng là ngôi mộ giả, toàn đất. 

Mọi người tập trung về nghĩa trang B. Nhưng bạn tôi thận trọng, đã đào mộ, xin một lóng xương mang về Hà Nội. Chỉ mấy ngày sau, có kết quả, xác nhận đúng là hài cốt chú em. Hài cốt được đưa về nghĩa trang quê nhà ở Hưng Yên. Buổi trưa hôm mai táng, gia đình tập trung để gặp liệt sĩ, gồm bà mẹ già hơn trăm tuổi, nhiều anh chị, em, con cháu. Chờ mãi thì một đứa cháu 12 tuổi nghiêng ngả bước vào. Bằng giọng của người hơi say, cháu nói:

“Con chào mẹ, em chào các anh, các chị, chú chào các cháu. Con về chậm vì còn phải liên hoan chia tay với anh em. Con xin lỗi mẹ và các anh các chị là trước đây, ở với anh em đồng đội vui quá, con hứa sẽ không đi đâu cả. Nên khi gia đình tìm, con cố phá, khiến mẹ và các anh chị vất vả. Nay con xin lỗi!

Từ hai trường hợp trên, ta thấy, việc tìm hài cốt là việc tâm linh mà quyền quyết định lại ở phía người được tìm. 

Nếu không muốn, người được tìm sẽ phá tới cùng, kết quả là không tìm được. Trong hai trường hợp trên, thể hiện cái tâm rất lớn của gia đình và cũng phải kể tới khả năng tài chính nữa. Những gia đình quá khó khăn, đi lại, cầu thầy kiếm thợ tốn kém, chắc là bỏ cuộc! Không ai có lỗi ở đây cả mà bên thắng là ý chí, quyền lực của vong hồn!

Từ thực tế trên, cho thấy, không thể xác định hài cốt như mang máy đi dò kim loại. Vì vậy, việc một nhà báo chôn hài cốt giả, bẫy nhà ngoại cảm tìm kiếm rồi viết bài phê phán người ta là việc làm bất lương và cũng thể hiện sự dốt nát thô bạo, không hiểu gì lĩnh vực thiêng liêng vô cùng tế nhị này. Cũng như vậy, khi có tai nạn đắm tàu chìm đò, người ta mời nhà ngoại cảm tới như để thách thức. Khi họ từ chối thì ồn ào chê trách!

Trở lại sự việc cô Phan Thị Bích Hằng. Tôi chưa bao giờ gặp cô. Nhưng hơn 20 năm qua, việc cô lặn lội tìm được hàng ngàn hài cốt liệt sĩ là điều rất đáng trân trọng. Không chỉ thế, đó còn là một tài năng vô cùng quý hiếm, rất đáng trân trọng và bảo vệ. Nhưng, như phân tích trên, nhà ngoại cảm không phải là chiếc máy dò mìn. Việc thành hay bại là do người được tìm quyết định. Mặt khác cũng do tình trạng tâm lý, sức khỏe của nhà ngoại cảm mà khả năng nhận biết khác nhau… Vì vậy, thiết tưởng, sau khi được nhà ngoại cảm tìm giúp hài cốt, việc còn lại của gia đình là phải xét nghiệm AND. Chỉ lúc này mới thật yên tâm.

Do đặc trưng của công việc, chỉ có thể đánh giá nhà ngoại cảm dựa trên xác xuất thống kê mà không thể dựa vào một vài vụ thành hay bại để ca lên mây xanh hay vùi xuống đất đen. 

Tiêu chí thứ hai, có phần dễ hơn là, nhà ngoại cảm có vô tư, vì lương tâm hay vì tiền? Những kẻ vì tiền sẽ lộ mặt ngay! Tuy nhiên, chuyện tiền nong thiết nghĩ cũng cần “biết điều”! Người xưa nói, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh. Một doanh nhân do tài năng mà thành đạt, được có cuộc sống sung túc thì vì sao, lại không chấp nhận một nhà ngoại cảm tài năng được sống đàng hoàng? Việc thu nhập trong những trường hợp này là do dân biếu tặng tự nguyện, suy cho cùng cũng là chính đáng. Một thực tế nữa là, nay không khác xưa, bên cạnh những thày bói, cô đồng thực tài thì càng nhiều hơn kẻ lừa đảo. Nhiều khi kẻ lừa đảo với thủ đoạn cao lại có uy tín hơn! Vì vậy, càng cần có dư luận tỉnh táo ủng hộ, bảo vệ người thực tài, vạch trần những kẻ lừa đảo buôn thần bán thánh!

Việc làm của VTV là cần thiết để đối phó với sự lộng hành của những kẻ bất lương. Nhưng điều đáng trách là đã cho cô Hằng và một số nhà ngoại cảm có tài vào một rọ với những kẻ vô danh khác rồi dựa vào một vài trường hợp thất bại hay lừa đảo, buộc cô Hằng chịu chung trách nhiệm với họ, không phân biệt người chính trực, kẻ gian tà ! Là nhà khoa học và cũng từng là nhà báo viết phóng sự, tôi cho rằng, việc làm trên, nếu không phải non kém về kỹ năng phóng sự điều tra thì hẳn là một âm mưu muốn triệt hạ môn tâm linh học mới hình thành.

Thực tế cuộc sống hàng vạn năm của con người trong mọi thời đại cho thấy, linh hồn là có thật. Những người có khả năng tiếp xúc với linh hồn để mách bảo cho chúng ta thông tin về thế giới của người đã khuất là có thật. 

Những nhà ngoại cảm có tài và có tâm đang giúp con người ổn cố tâm linh cũng rất thật. Tuy nhiên, họ là số ít, phải đấu tranh với những kẻ lừa đảo, buôn thần bán thánh đông và mạnh hơn họ nhiều. Trong cuộc đấu tranh này, họ rất cần sự động viên, ủng hộ, bảo vệ của công luận, nhất là những cơ quan truyền thông quan trọng như VTV.

Sau bài viết dài của vị đại tá tiến sĩ “vạch mặt” nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, điều không bình thường là không hề thấy Trung tâm Tiềm năng con người là nơi cô nhiều năm làm việc và cả những thân chủ chịu ơn cô Hằng lên tiếng?! 

Nay đọc bài của ông tiến sĩ Giám đốc Trung tâm Tiềm năng con người, tôi thấy đó là tiếng nói bảo vệ quá yếu. Ông đưa ra con số 60-70% hài cốt cô Hằng tìm thấy là đúng. Nhưng ông không nêu rõ đúng theo chuẩn nào? Là sự công nhận của gia đình liệt sĩ hay con số được kiểm định bằng AND? 

Thay cho bài viết vô bổ ấy, nếu nghiêm túc, ông làm cuộc điều tra: trong số X hài cốt tìm được trong năm (tháng) nào đó, có Y bộ đúng theo ADN, tỷ lệ là Z%. Chỉ khi đó thì lời biện minh của ông mới có giá trị. Việc ông nói, Trung tâm của ông không tham dự vụ hài cốt ông Phùng Chí Kiên, nên không có trách nhiệm, chúng tôi thấy bất nhẫn vì hình như ở đây có sự bất nhân cộng sản chủ nghĩa: Sau 20 năm làm việc với cô Hằng, ông chỉ dám bảo đảm công việc mà không dám bảo đảm về con người! Thiển nghĩ, nếu việc tìm hài cốt ông Kiên thất bại thì cũng là chuyện bình thường, không phải lỗi của cô Hằng.

Xin bạn đọc nhớ lại, những năm trước, người đến nhờ rất đông, cô Hằng phải hẹn theo lịch, 3 tới 6 tháng. Việc cô nhận tìm hài cốt ông Kiên là trường hợp đặc cách “chen ngang” theo thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Chính vì làm theo thư Đại tướng nên việc này không có trong chương trình công tác của Trung tâm, dẫn tới việc ông giám đốc rũ bỏ trách nhiệm! Biết như thế để hiểu rằng, thư của Đại tướng không phải lá bùa cô Hằng đưa ra để bảo vệ mình!

Như những gì chúng ta đã biết hơn 20 năm nay thì cô Hằng là một tài năng hiếm hoi trong lĩnh vực của mình, là vốn quý của đất nước. Nếu cô Hằng sai hoàn toàn, thực sự là kẻ lừa đảo thì vấn đề trở nên nghiêm trọng: chúng ta phải xét lại niềm tin của mình, phải điều chỉnh lại hành động mà trước hết, cái trung tâm của ông giám đốc cần gỡ bỏ!

Chính vì vậy, tôi đề nghị, Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người cùng thân chủ chịu ơn cô Hằng, làm cuộc điều tra thực sự khách quan khoa học để đánh giá chính xác năng lực của cô. Đó là cách tốt nhất lấy lại tín nhiệm không chỉ cho cô Hằng, cho Trung tâm mà cả bộ môn tâm linh đang hình thành! Khi chưa có cuộc khảo sát như vậy, mọi điều nói về cô Hằng đều phải thận trọng! Cũng như nghi phạm chưa được tòa kết tội, mọi điều lên án với cô Hằng đều không phù hợp pháp luật!

Hà Văn Thùy
(Diên đàn XHDS)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét